Chương 49: 36 KẾ, CHẠY LÀ THƯỢNG SÁCH

“Hóa ra là ca ca.” Nam Cung Vân Duệ ôn hòa cười, ánh mắt dịu dàng nhìn gương mặt nhỏ của Lâm Tử Dập.

“Dập Nhi, con có thể trả lời thúc thúc một vấn đề không?”

Long Diệp Thiên đột nhiên lùi lại phía sau một bước, hắn muốn biết Vân Duệ định hỏi cái gì?

“Thúc thúc mời nói!” Lâm Tử Dập vẫn mỉm cười.

Hiện tại bé biết, dù có xảy ra chuyện gì bé cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ cũng không thể nói ra, bé không thể bán đứng lão nương được.

Vì thế có một vài lời nên vĩnh viễn chôn giấu ở trong lòng thì hơn.

Kỳ thật giờ phút này bé có thể xác định được thân phận của bọn họ.

Nhìn cách ăn mặc của họ, nam tử vừa cầm bức họa đi ra ngoài đã gọi hắn là quân thượng.

Bọn họ là quân thượng của một trong năm đại lục.

Tuy rằng qua vài ngày nữa bé sẽ biết rõ ràng, nhưng hiện tại bé cũng nắm chắc tám chín phần rồi.

“Dập Nhi, thuật đổi nhan là ai dạy các ngươi?” Rốt cuộc Nam Cung Vân Duệ cũng nói ra nghi vấn trong lòng.

Lâm Tử Dập nghe vậy thì mở to mắt, chân đột nhiên run lên.

Úi!

Trời ạ?

Sấm sét giữa trời quang!

Không ngờ hôm nay gặp được người trong nghề, vậy mà lại có thể nhìn ra bé dùng thuật đổi nhan.

Bé thật sự muốn bất chấp mà bỏ đi, bé mặc kệ.

Việc này như thế nào vẫn chưa chặt đứt, vẫn còn vương vấn dây dưa à?

Sao đang nhắc tới chuyện của mẫu thân mà lại kéo tới chuyện bé dùng đổi nhan thuật vậy trời?

Thuật đổi nhan của bọn họ rất hoàn hảo, không có sơ hở.

“Thúc thúc cũng biết thuật đổi nhan sao ạ?” Lâm Tử Dập không trả lời, hỏi ngược lại Nam Cung Vân Duệ .

Nhưng sau khi hỏi xong, Lâm Tử Dập lại có một loại cảm giác giống như lấy đá đập vào chân mình.

Lâm Tử Dập, ngươi thật ngốc!

Nếu mà người ta không biết thì có thể nhìn ra được ngươi dùng thuật đổi nhan sao?

“Ừm! Theo như thúc thúc biết thì trong năm đại lục, thuật đổi nhan chỉ có người của Nam Cung gia biết. Vậy nên nhìn thấy thuật đổi nhan được dùng trên mặt Dập Nhi, thúc thúc cảm thấy rất kinh ngạc.”

Đôi mắt to của Lâm Tử Dập nhanh chóng đảo quanh, hóa ra là như vậy.

Chỉ có Nam Cung gia biết?

Đợi đã, điều đó có nghĩa là hai người đứng trước mặt bé lúc này đều là người của đại lục Thiên Hải, trong đó một người là quân thượng của đại lục Thiên Hải.

Một người là Nam Cung quận vương, Nam Cung Vân Duệ .

Phát hiện này khiến Lâm Tử Dập cảm thấy vô cùng phấn khích.

“Chẳng lẽ thúc thúc chính là Nam Cung Quận Vương của đại lục Thiên Hải?”

Lâm Tử Dập nheo mắt hỏi.

Khiến người khác không thể nhìn rõ suy nghĩ thực sự trong mắt bé.

“Đúng!” Nam Cung Vân Duệ gật đầu, cũng không phủ nhận!

Vì thế?

Ánh mắt Lâm Tử Dập nhìn về phía Long Diệp Thiên.

Hắn chính là Quân Thượng của đại lục Thiên Hải, nghe đồn hắn là một Quân Thượng thô bạo, lạnh lùng tàn khốc. Còn có một tin đồn khác về hắn, đó là hàng năm vào đêm trăng tròn hắn sẽ bị ma quỷ bám vào người, tàn sát kẻ vô tội. Nhưng những lời này chỉ là tin đồn, bé cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy bao giờ.

Khó trách, tu vi của hắn là thất giai, trong năm đại lục cũng chỉ có Quân Thượng của đại lục Thiên Hải là tu vi thất giai.

“Dập Nhi, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của thúc thúc đâu.”

Lâm Tử Dập nhanh chóng thu hồi suy nghĩ đang phiêu du, gãi gãi đầu, nhanh chóng nói: “Hai vị thúc thúc, tới giờ mẫu thân đi tìm ta rồi, ta phải nhanh chóng trở về thôi nếu không mông của Dập Nhi sẽ nở hoa mất.” Lâm Tử Dập nói xong, lập tức xoay người đi ra khỏi phòng.

Thời điểm như này nên dùng cái mẫu thân gọi là trong 36 kế, chạy là thượng sách.

Lòng bàn chân Lâm Tử Dập tựa như bôi dầu, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

“Ấy! Dập Nhi, ngươi còn chưa nói cho thúc thúc biết đáp án mà? Sao đã đi rồi?”

Nam Cung Vân Duệ vội vàng hét lên, nhưng sớm đã không thấy bóng dáng của Lâm Tử Dập.

Giờ phút này Nam Cung Vân Duệ cảm thấy mũi mình như bị nhét bông, nghẹn đến mức khó chịu.

Hai huynh đệ này biết đổi nhan thuật của Nam Cung gia làm trong lòng y cảm thấy kinh ngạc muốn chết!

Khiến y muốn nhanh chóng điều tra rõ chân tướng.

“Vân Duệ, quên đi. Dập Nhi rất thông minh, ngay từ lúc bắt đầu nó đã âm thầm nghe lén rồi, ngươi làm vậy chỉ tổ đánh rắn động cỏ, càng khiến bọn họ cảnh giác hơn.” Dưới lớp mặt nạ, hai mắt Long Diệp Thiên trầm xuống, mày nhíu chặt.

Phản ứng vừa rồi của Dập Nhi có chút không bình thường.

Đặc biệt là lúc nhìn thấy bức họa.

Trên đời không có gì là ngẫu nhiên, tất cả đều là tất nhiên*, phản ứng của Dập Nhi rất lớn.

p/s: Trên đời không có gì là ngẫu nhiên, tất cả đều là tất nhiên*: nghĩa là Tất cả mọi chuyện trên đời đều đến vào đúng thời điểm nó cần phải diễn ra, không sớm hơn hay muộn hơn. Chúng ta không thể đoán trước điều gì sắp xảy ra, cũng không thể ngăn chặn nó, vì nó đã ở đó và sẽ xảy ra vào một thời điểm mình không ngờ tới

Bé biết nữ tử trong tranh.

“Thật là đã manh động rồi? Tiểu tử này chính là một tên nhóc nghịch ngợm, phản ứng cũng đặc biệt nhanh. Đúng là không thể xem bé như những đứa trẻ bình thường mà đối đãi.” Nam Cung Vân Duệ có chút buồn bực, y thực sự rất muốn biết chân tướng, cho nên mới có thể thiếu kiên nhẫn như vậy.

Nếu có thể điều tra rõ nguyên nhân, liệu sẽ tìm thấy tung tích muội muội y chứ?

Càng nghĩ như vậy trong lòng y càng cảm thấy khó chịu như bị mèo cào.

Hiện tại nếu tìm được muội muội, mọi chuyện vẫn chưa muộn.

Người năm đó lén lút ôm muội muội đi gia thế chắc hẳn cũng không tồi.

Điều mà mẫu thân vẫn luôn hối hận nhất chính là không nhìn được rõ mặt nữ nhân đã sinh con cùng ngày hôm đó với mình.

Khiến cho bọn họ tìm nhiều năm như vậy, vẫn luôn không tìm được muội muội.

“Vân Duệ, đừng nóng vội, chúng ta vẫn còn thời gian, có thể tra từ từ.”

Long Diệp Thiên biết y muốn tìm muội muội.

Cho dù có một chút tin tức y cũng không muốn bỏ qua.

Nam Cung Vân Duệ nghiêm túc nhìn hắn, “Diệp Thiên, chuyện này nhất định phải điều tra thật tốt. Thuật đổi nhan của Nam Cung gia chúng ta là thứ được truyền thừa cho dòng chính từ khi được sinh ra, hiện tại chúng ta đã có manh mối, nhất định phải tiếp tục điều tra.” Trong lòng Nam Cung Vân Duệ vô cùng kích động.

“Chỉ cần có manh mối, nhất định có thể tra ra. Bây giờ chỉ cần tra rõ là ai dùng thuật đổi nhan với bọn Dập Nhi, cũng như những ai đã thay đổi gương mặt là có thể tìm ra tung tích của muội muội ngươi ”

Long Diệp Thiên ngày thường không nói nhiều lắm, nhưng hôm nay lại nói nhiều như vậy, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.

“Ừ!” Nam Cung Vân Duệ kích động gật đầu.

“Vân Duệ, ta ra ngoài một chuyến.” Nói xong, Long Diệp Thiên nhanh chóng ra khỏi phòng.

Lâm Tử Dập dùng tốc độ nhanh nhất trở lại Tế Thế Đường.

Bé lén nhìn mẫu thân, thấy mẫu thân đang ở hậu viện xem bệnh cho người bệnh.

Lâm Tử Dập thấy vậy, đôi mắt vì kinh ngạc mà mở to.

Mẫu thân hôm nay lại thiện tâm như vậy? Vậy mà lại chủ động đi khám bệnh cho người bệnh.

Xem ra mặt mũi của Diệp thúc thúc rất lớn, có thể khiến mẫu thân chủ động đến đây khám bệnh bốc thuốc, nhưng mà như vậy cũng tốt, mẫu thân sẽ không phát hiện bé lén trốn ra ngoài.

Lâm Tử Dập nhìn một lúc rồi nhanh chóng đi tới sân sau nơi họ ở.

“Ca, huynh có ở nhà không?” Lâm Tử Dập vừa vào cửa đã gọi to.

Lâm Tử Thần đang đọc sách ở trong phòng, ánh mắt lóe lên.

Đặt quyển sách trên tay xuống, thân hình nho nhỏ bước từng bước chậm rãi ra ngoài.

“Đi chỗ nào? Sao bây giờ mới quay về?”

Lâm Tử Thần mặc một thân hoa bào màu đen, khiến thân hình của bé càng thêm tao nhã.

Lâm Tử Thần đi đến trong sân, ngồi trên ghế đá, tao nhã rót cho mình một ly trà.

Mỗi cái giơ tay nhấc chân của bé đều ưu nhã có hàm dưỡng*, không giống với Lâm Tử Dập, ăn chơi trác táng*, lỗ mãng.

p/s: ưu nhã có hàm dưỡng:

Ăn chơi trác táng: ăn chơi vô độ không có điểm dừng

Tính cách của huynh đệ hai người khác nhau rất lớn.

“Ca, hôm nay huynh không cùng Dập Nhi đi phủ Thừa Tướng, bỏ lỡ mất trò hay.”

Lâm Tử Dập ra vẻ đáng tiếc nhìn ca ca.

Ánh mắt Lâm Tử Thần đạm mạc như nước: “Có ngươi đi, ta không cần đi.”

“Ca, Dập Nhi nói với huynh, Dập Nhi theo mẫu thân đi phủ Thừa tướng, mẫu thân chắc chắn có liên quan gì đó với phủ Thừa Tướng……”

“Có cái gì?” Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng truyền vào tai Lâm Tử Dập.

Lâm Tử Dập liều mạng nhắm chặt mắt, sao lại xui xẻo như vậy, mông nhỏ của bé còn chưa kịp vểnh lên* mà? Chưa gì đã bị mẫu thân bắt được rồi.

p/s: Mông nhỏ của bé còn chưa kịp vểnh lên: ý chỉ chưa kịp khoe khoang, lên mặt được câu nào