Chương 50: MÔNG SẮP NỞ HOA RỒI

“Mẫu thân, người về rồi ạ, mẫu thân có mệt không? Dập Nhi đấm lưng cho người nha, hay là xoa bóp chân ạ? Hay là con rót cho mẫu thân một chén trà nha?”

Lâm Tử Dập nhanh chóng ngước mắt, cười chân chó, trên mặt đều là vẻ ân cần.

Xong rồi, lộ rồi, sao lúc mẫu thân tiến vào, bé một chút phát giác cũng không có.

Vận khí này của bé?

Đúng thật là không phải tốt bình thường nha!

Trong lòng Lâm Tử Dập điên cuồng!

Mà Long Diệp Thiên đi theo Lâm Tử Dập trở về, hắn tránh ở trong chỗ tối, tu vi cấp bảy của hắn có thể phong bế khí tức của bản thân, khiến người khác không thể cảm nhận được khí tức của hắn.

Long Diệp Thiên trên mặt không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, nữ nhân này đột nhiên xuất hiện, Dập Nhi sẽ không nói tiếp nữa.

Nữ nhân này luôn quấy rối vào những thời điểm quan trọng.

Lần đầu tiên Long Diệp Thiên có một loại cảm giác hận đến ngứa răng.

Ngay lúc hắn nóng lòng muốn biết chân tướng sự việc thì lại bị người khác quấy rầy, tâm so với mèo cào còn khó chịu hơn.

Khuôn mặt Lâm Vân Tịch trầm xuống đi về phía bé, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhi tử mình.

“Mẫu thân, không có gì hết, cái gì cũng không có?” Lâm Tử Dập nhanh chóng lắc lắc tay nhỏ.

“Buổi sáng hôm nay ngươi đến phủ Thừa tướng?” Lâm Vân Tịch vào thẳng chủ đề, mắt nàng hơi nhíu lại, tản mát ra một cổ khí tức nguy hiểm.

“Ha ha!” Lâm Tử Dập nở một nụ cười nịnh nọt, nhìn có vẻ ngây thơ vô hại, hiện tại dù bé có trả lời hay không thì đều thảm nha.

Mông của bé vừa mới khỏi được mấy ngày, chỉ sợ hôm nay lại phải chịu tội.

Tay nhỏ của Lâm Tử Dập không tự chủ được sờ sờ mông nhỏ của chính mình.

Cảm giác nóng rát tràn vào trong đầu.

“Không có, mẫu thân, tuyệt đối không có, Dập Nhi vẫn luôn ngoan ngoãn ở đây nói chuyện phiếm với ca ca?”

Có thể giấu liền giấu, lời này là mẫu thân đã dạy bé, nhưng mà không thể được rồi, mông nhỏ của bé thế nào cũng phải nở hoa rồi.

Ô ô…

Bé sợ đau nha!

“Phải… Không?” Lâm Vân Tịch gằn từng chữ một, trong giọng nói mang theo tức giận, mắt lạnh băng.

Quả nhiên!

Trong tay Lâm Vân Tịch đột nhiên xuất hiện một cây roi nhỏ.

Thân mình Lâm Tử Dập đột nhiên giật bắn!

Nháy mắt khóc không ra nước mắt, xong rồi, xong rồi, mông muốn nở hoa rồi.

Long Diệp Thiên đang trốn trong chỗ tối vừa thấy, mày nhíu chặt, nữ nhân này muốn làm gì?

Nàng đây là muốn đánh nhi tử của mình sao?

Lâm Tử Dập vội vàng giải thích nói: “Mẫu thân, Dập Nhi chỉ là lo lắng cho mẫu thân, lo lắng mẫu thân buổi tối ra ngoài một mình nguy hiểm, có một nhi tử lợi hại ở phía sau làm hậu thuẫn cho mẫu thân, mẫu thân có thể dũng cảm tiến về phía trước…” Thanh âm Lâm Tử Dập càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cái miệng nhỏ ngậm chặt, vẻ mặt ủy khuất nhìn mẫu thân, đôi mắt to chớp chớp, rất là ủy khuất.

Roi nhỏ kia chỉ cần đánh xuống một cái thôi, cái tư vị nóng rát kia……

Lo lắng cho nàng?

Lâm Vân Tịch khóe miệng nhếch một cái, lo lắng cho nàng điểm này không có sai.

Nhưng mà trong lòng bé hiếu kỳ nhiều hơn là lo lắng.

“Cái này không phải trọng điểm!” Lâm Vân Tịch chậm rãi đi về phía Lâm Tử Dập.

Cái này không phải trọng điểm sao?

Lâm Tử Dập ngốc lăng!

Nhi tử không nên lo lắng mẫu thân sao?

“Mẫu thân, Dập Nhi cũng muốn biết thân phận của mẫu thân, cũng muốn biết phụ thân là ai, mặc dù là phụ thân đã chết, Dập Nhi cũng muốn biết phụ thân là ai?”

Lâm Tử Dập lần đầu tiên dùng cách như vậy nhắc tới phụ thân.

Lâm Vân Tịch đột nhiên dừng bước chân, ánh mắt nàng thật sâu nhìn Lâm Tử Dập.

Dù nàng đối xử với nhi tử tốt đến đâu, cũng không thể thay thế được vai trò của người cha.

“Dập Nhi.” Trong giọng nói của Lâm Tử Thần mang theo trách cứ.

Mẫu thân không thích huynh đệ bọn họ hỏi về vấn đề này.

Mẫu thân đã nhắc nhở nhiều lần, không được nhắc tới chuyện này trước mặt nàng.

“Ca, chẳng lẽ huynh không muốn biết cha là ai sao? Mặc kệ có phải cha đã chết hay không, chúng ta cũng có quyền được biết cha mình là ai chứ?” Lâm Tử Dập hét về phía Lâm Tử Thần.

Dù sao thì hôm nay cũng bị đánh, còn không bằng đánh cược một lần.

Biết chuyện mình muốn biết, một khi nói ra nhất định sẽ bị ăn đòn, bé cũng cam tâm tình nguyện nhận.

“Ta không muốn biết, ta có mẫu thân là đủ rồi.” Ngữ khí của Lâm Tử Thần kiên định.

Tức giận nhìn đệ đệ không hiểu chuyện vào thời điểm quan trọng.

Mẫu thân một mình nuôi hai huynh đệ bọn họ đã không dễ dàng, sao Dập Nhi còn muốn khơi gợi ra chuyện này.

Bé sinh ra đã không có cha, bé cũng có thể kiên cường sống sót, huống chi bọn họ còn có mẫu thân ở bên.

Ánh mắt Lâm Vân Tịch ngẩn ngơ nhìn Thần Nhi.

Lâm Vân Tịch nhịn không được thở dài một hơi ở trong lòng, kỳ thật nàng biết, Thần Nhi là khẩu thị tâm phi*, Thần Nhi là lo nàng sẽ khổ sở trong lòng.

p/s: 口是心非 (kǒu shì xīn fēi) có nghĩa là miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy, ngoài miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo.

Thôi được rồi, không nói cho bọn họ, bọn họ ngược lại sẽ càng tò mò, huống hồ bọn họ cũng có quyền được biết cha của mình còn sống hay đã chết.

“Các ngươi không cần lại đi điều tra, phụ thân các ngươi sống hay chết, trông như thế nào, ta cũng không biết, nhưng mà chắc là chưa chết đi, ta nhớ rõ lúc ấy hắn ta hình như có đuổi tới, nhưng ta cũng không biết hắn là ai? Nhưng các ngươi xác thật là từ trong bụng lão nương chui ra, còn chuyện sao lại có các ngươi, các ngươi đời này cũng vĩnh viễn đừng có hỏi ta, vấn đề này đến chết ta cũng sẽ không trả lời các ngươi.”

Cho tới bây giờ Lâm Vân Tịch cũng không thể nguôi ngoai chuyện nàng với nam nhân kỳ quái kia làm trong thạch bích.

Chỉ nghĩ đến thôi nàng vẫn cảm thấy hoảng sợ.

Đó là cảnh tượng mà dù sống ba đời nàng cũng không bao giờ tưởng tượng nổi.

Chuyện mà ngay cả mơ cũng không mơ thấy, vậy mà lại có thể phát sinh trên người nàng.

Những năm gần đây, chuyện này vẫn luôn khiến nàng không thể nguôi ngoai.

Tất cả đều là do cuộc hôn nhân vô danh chết tiệt đó gây ra.

Nhưng đáng tiếc lúc đó nàng vô cùng sợ hãi khi xuất hiện ở một thế giới khác, nên không nhìn rõ mặt nam nhân đêm đó, vì vậy hiện tại cho dù nam nhân kia có đứng trước mặt nàng, nàng cũng không nhận ra…

“Oa!” Lâm Tử Dập nhịn không được kêu lên.

“Mẫu thân, cha của bọn con thật sự còn sống sao?”

Lâm Tử Thần nhịn không được hỏi, bé vừa nói xong liền ảo não, cha bé sao có thể chết được chứ?

Chỉ cần còn sống là tốt rồi, một ngày nào đó, Lâm Tử Dập bé nhất định sẽ tìm ra hắn.

“Không biết, đã qua năm sáu năm rồi. Nhưng vốn dĩ từ đầu hắn ta đã chết rồi, hắn có tỉnh lại hay không ta cũng không rõ lắm?” Lâm Vân Tịch lắc lắc đầu, nàng xác thực không biết hắn hiện tại còn sống hay đã chết.

“Mẫu thân, lời này của người không phải là tự mâu thuẫn sao? Rốt cuộc là đã chết? Hay là vẫn sống? Sao lại lúc thì sống lúc thì chết chứ?” Lâm Tử Dập đang hưng phấn nháy mắt liền héo.

Trái tim vừa mới kích động, nháy mắt liền giống như rớt vào hầm băng.

“Lâm Tử Dập, ngươi có thể nào đừng hỏi nhiều vấn đề như vậy có được không? Nếu ta biết hắn là ai thì đã sớm mang các ngươi đi tìm hắn rồi. Vấn đề là ngay cả hắn trông như thế nào ta cũng không nhớ rõ.” Lâm Vân Tịch cẩn thận nhớ lại một chút tình cảnh năm đó.

Chắc hẳn là hắn vẫn còn sống đi!

Đôi mắt đỏ đó, hiện tại nàng nhớ tới vẫn cảm thấy kinh hãi.

Lại còn lưu lại cho nàng hai đứa trẻ.

Thời điểm mỗi lần hai đứa nhỏ thăng cấp, giống như cuộc chiến sinh tử vậy.

Vừa đến đêm trăng tròn 15 hàng tháng, hồng quang nhàn nhạt đó…

“Lúc mẫu thân nhìn hắn chắc hắn đã ngất đi rồi, hẳn là không chết mới đúng.” Lâm Vân Tịch cũng không chắc chắn, nhưng tóm lại chính là như vậy.

“Mẫu thân, nếu hắn vẫn còn sống, vì sao lại không tới tìm chúng ta?” Trong đầu Lâm Tử Dập hiện lên vô số khả năng.

“Tiểu tử thối, ta đã nói rồi, ta không biết, ngươi như vậy là muốn đi tìm cha sao? Ngay cả nghĩ cũng không muốn ở lại bên cạnh ta sao?”