Chương 47: NGƯƠI CÓ NHỚ VẺ NGOÀI CỦA NÀNG KHÔNG

Nhanh chóng nói rằng: “Diệp Thiên, có lẽ người hạ táng là nha hoàn của Lâm tiểu thư. Liệu có khả năng Lâm tiểu thư bị người ta ném đến chỗ khác không?”

Nam Cung Vân Duệ giả thiết một cách táo bạo, nữ nhân mà y mang về vào ngày hôm đó, rõ ràng là đang mặc áo cưới, chỉ có áo cưới mới có thể thêu họa tiết phượng hoàng.

Nghe vậy bàn tay Long Diệp Thiên lập tức nắm chặt lại.

Gặp lại chúng ta chính là kẻ thù.

Hằng đêm lời nói mang theo nỗi căm hận của nữ nhân kia đều xuất hiện trong đầu của hắn.

“Quân thượng, Nam Cung quận vương. Nếu như Lâm tiểu thư thật sự bị ném ở dãy núi, vậy nữ tử được Nam Cung quận vương mang về cho Quân thượng xứng hôn, chẳng lẽ lại là Lâm tiểu thư?” Minh Lãng không tự chủ được mà buột miệng thốt ra.

“Ngày hôm đó, Thái tử điện hạ Hiên Viên Dục của đại lục Mộng Trạch đại hôn, hơn nữa đại lục Mộng Trạch có quy định, Thái tử và Vương gia ở Cung thành thành hôn, người của đại lục Mộng Trạch không thể cùng thành hôn. Mà ngày đó Quân thượng cũng đại hôn, mà người lại là do Nam Cung quận vượng mang về từ đại lục Mộng Trạch, chuyện này kỳ thật đã rất rõ ràng.”

Nam Cung Vân Duệ lập tức vỗ tay, kích động mà nói: “Diệp Thiên, Minh Lãng nói đúng thì khả năng này thật sự rất lớn. Ta nhớ rõ y phục mà nữ tử kia mặc chính là áo cưới.” Ánh mắt Nam Cung Vân Duệ đột nhiên nhìn Long Diệp Thiên thật sâu.

Nếu thật là nói như vậy, vậy thì?

Diệp Thiên nghĩ tới Nguyệt thần y và Lâm Vân Tịch cùng lúc.

Nếu nói hai người kia là một người?

Vậy thật quá tốt, Diệp Thiên đột nhiên có thêm hai nhi tử.

Y đột nhiên nhìn về phía Long Diệp Thiên, khóe miệng cong lên vui vẻ nói: “Diệp Thiên, nếu như nữ tử kia còn sống thì hài tử của ngươi đã gần 6 tuổi, năm đó chính thiên sư đã cho ngươi uống canh tục tử. Thật là đáng tiếc, năm ấy nàng lại rơi vào biển rộng, không phải Thánh hậu nằm mơ cũng muốn ôm tôn tử sao? Nếu năm đó người ta mang về thật sự là Lâm Vân Tịch, mà Lâm Vân Tịch chính là Nguyệt thần y, vậy thì Thánh hậu cũng giải quyết được nguyện vọng được ôm tôn tử.”

“Hài tử.” Ánh mắt Long Diệp Thiên ngạc nhiên, trong đầu đột nhiên xẹt qua một đôi mắt to mang theo sự giảo hoạt.

Mỗi lần nghĩ đến sự tình năm đó trái tim Long Diệp Thiên đều sẽ trở nên kích động.

Nàng là nữ nhân đầu tiên của hắn, nhưng nữ nhân kia lại quyết tuyệt như vậy.

Dù cho phía sau là sóng lớn chụp đánh biển sâu, nàng cũng không màng tất cả mà lui về phía sau.

Lúc ấy hắn vừa mới tỉnh lại, tu vi trên người lại mất hết, một khắc nàng rơi xuống biển rộng kia, hắn lại mất đi ý thức.

Nhưng cho dù đã đi qua 6 năm, hắn vẫn nhớ rõ dung mạo của nàng như cũ, nhớ rõ khuôn mặt hoảng sợ kia của nàng.

Cảm giác mà nữ nhân kia mang tới cho hắn thật đặc biệt, khuôn mặt nhỏ hoảng sợ của nàng đến bây giờ ở trong đầu của hắn, cũng lưu lại đến rõ ràng rành mạch.

“Năm đó nàng rơi vào biển rộng, nàng thật sự sẽ có cơ hội sống sót sao?”

Long Diệp Thiên đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.

Hắn chỉ lo nghĩ rằng có phải cùng một người hay không?

Đột nhiên xem nhẹ chuyện nữ nhân kia rơi vào biển rộng sóng lớn quay cuồng.

Đại lục Huyền Thiên và đại lục Thiên Hải được ngăn cách bởi bờ biển này.

Cũng không tính là quá xa, cưỡi linh thú thì cũng chỉ mất thời gian một ngày là tới nơi.

Nếu như dùng cách bơi để đi qua thì căn bản là không có khả năng còn sống.

Hơn nữa trong biển cũng có ma thú hệ thủy.

“Diệp Thiên, này chưa chắc đã chính xác, có người trời sinh đã có mạng lớn, hơn nữa bình thường ban đêm ma thú hệ thủy đều không ra ngoài, có khả năng nàng có thể may mắn sống sót.”

Long Diệp Thiên nghe vậy đôi môi hơi mấp máy, chỉ cần có một tia hy vọng, hắn đều sẽ không từ bỏ, nếu như nàng thật sự còn sống…

Long Diệp Thiên nhanh chóng phân phó Minh Lãng: “Minh Lãng, lấy giấy bút từ thư phòng tới đây.” Long Diệp Thiên đột nhiên nghĩ đến một biện pháp có thể nhanh chóng điều tra rõ thân phận của nữ nhân kia năm đó.

Nam Cung Vân Duệ nghe thấy vậy ánh mắt chợt lóe sự kinh ngạc, nhanh chóng hỏi: “Diệp Thiên, ngươi nhớ vẻ ngoài của nàng không?”

Sau khoảng thời gian 6 năm, Diệp Thiên thật sự vẫn còn nhớ rõ ràng sao?

Nữ nhân kia tuy rằng là y mang về, nhưng trong trí nhớ của y đã mơ hồ, ngoại trừ một thân áo cưới đỏ tươi kia, chỉ còn lại một hình dáng mơ hồ.

Từ lâu đã không nhớ rõ dáng vẻ của nàng, cho dù nàng còn sống, cho dù bây giờ đứng trước mặt y thì chưa chắc y đã nhận ra được.

“Nhớ!” Long Diệp Thiên gật đầu.

Hắn sao có thể quên được nữ nhân từng có tiếp xúc thân thể với hắn.

“Đã qua hơn 6 năm, ngươi thật sự vẫn còn nhớ rõ?” Nam Cung Vân Duệ có chút không thể tin tưởng mà nhìn hắn.

Long Diệp Thiên nói chuyện chưa bao giờ thích nói lại lần hai.

Nhưng vẫn kiên định gật đầu.

Hắn không những nhớ rõ, mà còn nhớ đến rõ ràng rành mạch.

Nam Cung Vân Duệ đột nhiên cảm thấy có chút không thể tin được, Diệp Thiên lại có thể nhớ kỹ dung mạo của một nữ nhân.

Chuyện này chưa bao giờ xảy ra.

Trong vòng năm mét ở gần hắn, tuyệt đối không có bất kỳ nữ nhân nào có thể tới gần, hơn nữa trong 6 năm này hắn càng ngày càng ghét nữ nhân.

Nữ nhân có thể tiếp cận hắn cũng chỉ có Thánh hậu.

Hơn nữa mấy năm gần đây hậu cung của hắn đến một nữ nhân cũng không có. Mấy nữ nhi của các gia đình đại thần kia mỗi người đều như hoa như ngọc, ai cũng nghĩ mọi cách để tiếp cận hắn, mong muốn đạt được chú ý của hắn. Nhưng đến nhìn hắn cũng không nhìn dù chỉ một lần, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa hắn cũng không có nhìn người ta nhiều thêm một cái. Vậy nên hiện giờ vị trí Quân hậu của đại lục Thiên Hải vẫn còn trống.

Thánh hậu cũng vì chuyện này mà không ít lần tức giận.

Minh Lãng rất nhanh đã mang giấy bút từ thư phòng tới, trải giấy Tuyên Thành trắng tinh lên mặt bàn.

Long Diệp Thiên đi qua, hơi nhắm mắt lại, phác họa ra dung mạo tuyệt mỹ của nữ tử trong đầu.

Tuyệt mỹ, đúng vậy, dung nhan của nàng quả thực rất đẹp, trong sự thanh thuần mang theo một chút lạnh lùng.

Ánh mắt sợ hãi kia của nàng, cùng với vẻ mặt cố gắng chống cự của nàng, rõ ràng mà hiện ra trước mắt.

Khóe miệng của hắn vô thức cong lên, hiện lên một nụ cười quyến rũ.

Thời điểm mở mắt ra lần nữa, nơi đáy mắt đen như mực của Long Diệp Thiên toát lên sự thư thái dễ chịu.

Bàn tay to với xương khớp rõ ràng của hắn nhẹ nhàng cầm lấy bút lông ở bên cạnh.

Khoan khoái mà phác họa ra đường cong duyên dáng lên tờ giấy trắng.

Sau hai tách trà, một dung nhan tuyệt mỹ xuất hiện ở trước mặt Nam Cung Vân Duệ và Minh Lãng.

Minh Lãng có hơi kinh ngạc!

Nữ tử thành hôn cùng Quân thượng không ngờ lại là một vị mỹ nhân tuyệt sắc.

Nam Cung Vân Duệ bước lên vài bước, tay y vuốt cái cằm trơn bóng, nhìn kỹ bức vẽ.

“Diệp Thiên, ta cảm thấy nàng có chút quen mắt.”

Một câu không thể hiểu được của Nam Cung Vân Duệ khiến Long Diệp Thiên quay đầu nhìn y một cái.

“Nàng chính là nữ nhân mà ngươi mang về, có thể không quen mắt sao?”

Nam Cung Vân Duệ rũ mắt, lắc đầu, không, không phải cái loại cảm giác này.

Y có chút không hình dung được cái cảm giác này.

Diệp Thiên đã phác họa ánh mắt của nàng một cách cực kỳ sống động.

Đến cùng y cảm thấy cặp mắt kia rất quen thuộc, nhưng y lại không nghĩ ra được là giống ai?

Kỳ lạ thật đấy, tại sao y lại có cảm giác như vậy chứ?

“Minh Lãng, ngươi cầm bức vẽ này tới phủ Lâm Thừa tướng. Mặc kệ là quản gia, Trần thị hay là Tô thị, chỉ cần treo ở chỗ mà ba người đó có thể nhìn thấy sẽ sớm biết được nàng có phải là tam tiểu thư của phủ Thừa tướng hay không.”

“Rõ, Quân thượng.” Minh Lãng cầm lấy bức vẽ, còn cẩn thận nhìn thêm một lúc đợi sau khi nước mực khô hắn mới cẩn thận cuộn lại bức vẽ, đang định ra cửa.

Đột nhiên, cửa bất ngờ bị đẩy ra.