Chương 46: CÓ TÀ TÂM NHƯNG KHÔNG CÓ GAN LÀM

Lâm Vân Tịch trợn mắt nhìn hắn: "Chỉ có kẻ ngốc mới dùng cùng một lý do tới tận ba lần."

Đôi mắt hoa đào của Diệp Tấn Hoàn nhanh chóng chớp chớp.

Hắn cũng không có nói là muốn dùng một lý do đến tận ba lần!

Trong mắt người khác, hắn là thiên chi kiêu tử*, nhưng ở trước mặt Nguyệt Nhi, hắn lại trở thành kẻ ngốc?

p/s: Thiên chi kiêu tử:[天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời.

Ánh mắt của Diệp Tấn Hoàn chợt lóe, nhanh chóng nhìn về phía Lâm Vân Tịch.

Có chút nghiêm túc hỏi: "Nguyệt Nhi, vậy muội nói cho ta biết, ngày mai ta nên dùng lý do gì để đối phó với Hiên Viên Dục? Ngày mai ta cũng không thể lại dùng cái lý do như hôm nay, Hiên Viên Dục cũng không phải là kẻ ngốc, lại nói muội không có thời gian , khác nào công khai lừa dối hắn ta đâu."

Đôi mắt Lâm Vân Tịch dưới lớp mặt nạ hơi nhíu lại, "Nếu ta là huynh, ta sẽ trực tiếp đuổi hắn ta đi."

Diệp Tấn Hoàn nghe được lời này, vẻ mặt chán chường, Nguyệt Nhi nói thật nhẹ nhàng!

Trực tiếp đuổi đi?

Hắn ta là ai?

Thái Tử Điện Hạ của đại lục Mộng Trạch.

Lại không phải là những tiểu thư ngu ngốc cả ngày quấn lấy hắn không buông..

"Nguyệt Nhi, muội thật dũng cảm! Mấu chốt là ta là người làm điều này chứ không phải muội, cho nên muội mới nói dễ dàng như vậy có phải không? Nếu không ngày mai Nguyệt Nhi tới đuổi đi." Diệp Tấn Hoàn nhìn chằm chằm vào nàng, nàng nói dễ dàng như vậy, nhưng suy nghĩ của Hiên Viên Dục không phải là thứ mà hắn có thể khống chế.

Lâm Vân Tịch nhướng mày nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp dưới chiếc mặt nạ hơi híp lại, đĩnh đạc nói: "Sư huynh, huynh chỉ có chút can đảm như vậy thôi sao, vậy mà lại bị Thái Tử của đại lục Mộng Trạch dọa cho sợ mất mật, huynh cũng không giống người sẽ bị Hiên Viên Dục ép tới thở không nổi. Còn làm cách nào! Là do con người nghĩ ra."

Cách làm do con người nghĩ ra.

Điều này rất đúng.

Từ từ….Từ từ!

Diệp Tấn Hoàn bỗng nhiên nheo mắt nhìn Lâm Vân Tịch.

Lâm Vân Tịch cười nhẹ nói: "Xem ra sư huynh đã nghĩ thông suốt rồi, vậy không cần ta phải nhắc lại nữa chứ?"

Diệp Tấn Hoàn đưa tay lên vuốt cằm trơn bóng, cười tà mị nói: "Nguyệt Nhi, ta đã thông suốt, nhưng là có tà tâm nhưng không có gan làm."

Cách này rất tốt, nhưng mà nếu để thu dọn hậu quả, thì hắn thảm rồi!

Hiên Viên Dục là một kẻ mang thù rất nặng.

"Đó là việc của huynh, dù sao, ta đang ở Tế Thế Đường của huynh. Nếu Hiên Viên Dục muốn gây rắc rối, đối với thanh danh Tế Thế Đường của huynh cũng không tốt." Nói xong, Lâm Vân Tịch đi về phía sân sau.

"Nguyệt Nhi, muội đang uy hϊếp ta." Diệp Tấn Hoàn đứng ở nơi đó, tức giận hét lớn.

Tiểu nha đầu này cứ vậy mà đi rồi.

Nữ nhân trên thế giới này, chỉ có nàng là hắn không có biện pháp.

Lâm Vân Tịch ngay cả đầu cũng không quay lại, nghiêm túc nói: "Ta nào dám uy hϊếp sư huynh, ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi."

Nàng biết Diệp Tấn Hoàn chỉ đang làm dáng một chút trước mặt nàng mà thôi

Hắn ở kinh đô Mộng Trạch lăn lộn đến thành thục lão luyện , không đối phó được tên cặn bã Hiên Viên Dục kia mới là lạ.

Nếu Hiên Viên Dục phát hiện, Diệp Tấn Hoàn chỉ cần nhượng bộ ba lần liên tiếp*, tôi sai rồi, đừng đánh tôi, cầu xin ngươi, cứ như vậy, Hiên Viên Dục cũng không dám làm gì hắn?

p/s: 认怂三连( nhận túng tam liên) là một me me dùng trong ngôn ngữ mạng của trung quốc, là động thái cầu xin sự tha thứ ba lần liên tiếp: Tôi sai rồi; Đừng đánh tôi; Cầu xin anh.

Bởi vì Hiên Viên Dục không biết rõ về sư huynh, ngay cả nàng cũng không biết sư huynh đến từ nơi nào.

Dù sao trên trái đất này cũng không chỉ dừng lại ở năm đại lục.

Nhưng ít nhất có thể khẳng định sư huynh không phải người năm đại lục này, chỉ có hắn mới biết hắn đến từ nơi nào? Còn có một người có khả năng sẽ biết, đó chính là sư phụ.

Nàng là người hiểu chuyện, hắn không nói nàng cũng sẽ không hỏi.

Nhưng dựa trên sự hiểu biết của nàng về hắn thì khi thời cơ tới, hắn tự nhiên sẽ nói cho nàng biết.

Long Diệp Thiên và Nam Cung Vân Duệ trở lại quán trọ Bồng Lai.

Minh Lãng đã trở lại.

Nhìn thấy Long Diệp Thiên trở lại, hắn vội vàng đi vào trong phòng.

"Quân Thượng, Nam Cung quận vương."

Minh Lãng cung kính hành lễ!

"Minh Lãng, điều tra thế nào rồi?" Long Diệp Thiên ngồi trên ghế nệm hỏi.

Mặc dù đêm qua đi theo nữ nhân đó đến Phủ Thủ tướng nhưng cũng không thu hoạch được gì nhiều.

Sáng nay rời đi, những lời phía sau cũng không nghe được.

“Bẩm quân thượng, trong mộ của Lâm tiểu thư có thi thể, thuộc hạ cũng đã đích thân kiểm tra một lần, rất có khả năng thi thể không phải của Lâm tiểu thư, thi thể chỉ còn lại xương trắng, chắc là được vội vàng hạ táng, bên cạnh xương trắng, có một khối lệnh bài, là lệnh bài ra vào phủ Thừa Tướng dành cho nha hoàn. Ngoại trừ khối lệnh bài này, thì quần áo trên thi thể cũng là vải thô áo lam dành cho nha hoàn tướng phủ mặc. Lúc trở về, thuộc hạ cố ý hỏi thăm một chút về sự tình năm đó, biết được nha hoàn của Lâm tiểu thư cũng chết cùng ngày với Lâm tiểu thư.”

Ngay sau đó!

Minh Lãng cầm một khối lệnh bài màu đen đưa tới bàn bên cạnh Long Diệp Thiên.

"Vậy thì kỳ lạ, Diệp Thiên, thi thể của Lâm tiểu thư rốt cuộc bị đưa đi đâu? Mộ tổ tiên của Phủ Thừa Tướng, vậy mà người an táng bên trong lại không phải chủ tử, mà là một nha hoàn, chuyện này có chút kỳ quái?” Nam Cung Vân Duệ ngước mắt liếc nhìn Long Diệp Thiên vẻ mặt trầm ngâm.

Long Diệp Thiên cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.

Nếu như Lâm tiểu thư căn bản là không có chết.

Lại giả dụ, Nguyệt Thần Y mấy đêm liên tiếp chạy tới phủ Lâm Thừa Tướng….

Nghĩ đến đây, Long Diệp đột nhiên ngồi thẳng dậy, khuôn mặt tuấn tú dưới chiếc mặt nạ vàng hiện lên một tia kích động.

"Vân Duệ, thân phận của Nguyệt Thần Y, chúng ta đã tra rõ ràng rồi. Nàng không chỉ là Nguyệt Thần Y của Huyền Thiên đại lục, mà còn là công chúa Minh Nguyệt của Minh Nguyệt cung, Vậy thì tên thật của nàng là gì?" Long Diệp Thiên lẳng lặng nhìn Nam Cung Vân Duệ.

Chỉ là trong lòng càng thêm kích động.

Hắn thậm chí còn cảm nhận được trái tim của mình đang khẽ run lên.

Hắn đã đến rất gần với sự thật, dường như chỉ cần đâm thủng một lớp giấy mỏng là có thể biết được chân tướng sự thật.

Nam Cung Vân Duệ cau mày suy nghĩ một hồi, sau đó lại chậm rãi lắc đầu.

"Diệp Thiên, không ai biết tên thật của nàng ta. Trong Minh Nguyệt Cung, mọi người đều gọi nàng ta là Công chúa Minh Nguyệt. Người của chúng ta truyền tin tức về nói rằng, hai nhi tử của nàng ta đều do quân thượng của Huyền Thiên đại lục tự mình dạy dỗ. Hơn nữa lần này tới chúc thọ quân thượng của Mộng Trạch đại lục, nàng ta đại diện cho Minh Nguyệt cung của Huyền Thiên đại lục tới chúc mừng. Người của Minh Nguyệt cung đều nói rằng, quân thượng rất thương yêu nữ nhi này, rất có khả năng sẽ nhường lại vị trí kia cho nàng ta. Nàng ta một đường đi tới nơi này, cũng đã bị Nhị Vương Gia của Huyền Thiên đại lục đuổi gϊếŧ cả một đường, chúng ta không phải cũng bởi vì nàng ta mới tới đại lục Mộng Trạch hay sao."

Nam Cung Vân Duệ nhìn biểu tình của Long Diệp Thiên, chẳng lẽ là Diệp Thiên nghĩ tới cái gì sao? Vừa rồi trong mắt hắn rõ ràng rất kích động.

"Minh Lãng, ngươi nghĩ cách bắt quản gia của Lâm phủ tới đây, Vân Duệ, ngươi nghĩ cách để tên quản gia kia mở miệng. Quản gia đó là người của Thừa Tướng phu nhân, hắn nhất định biết Lâm tiểu thư khi đó bị mang đi đâu. Chỉ cần tra được nơi Lâm tiểu thư bị ném, thì chúng ta cách chân tướng càng thêm gần.”

"Vâng!"

Minh Lãng gật đầu.

"Ừ!" Nam Cung Vân Duệ cũng nhanh chóng gật đầu.

Y cũng muốn tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra năm đó, nữ nhân khi đó y nhặt về là ai?

Chỉ là, tại sao Diệp Thiên lại có thể liên tưởng nữ nhân kia và Lâm tiểu thư với nhau chứ?

“Chờ đã.” Nam Cung Vân Duệ cau mày, đột nhiên nhìn Long Diệp Thiên.