Chương 45: CUỐI CÙNG CŨNG ĐUỔI ĐƯỢC ĐI

Diệp Tấn Hoàn đã cố gắng nói chuyện uyển chuyển, nhưng đối mặt với tên Thái Tử khốn nạn này, hắn thật sự không thể bày ra sắc mặt tốt nổi!

Chuyện này nếu hắn không biết thì không sao, nhưng hiện tại hắn đã biết chân tướng sự việc, hắn làm sao có thể không đề phòng Hiên Viên Dục?

Đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Diệp Tấn Hoàn cẩn thận đánh giá vẻ ngoài của Hiên Viên Dục, người này rất đẹp trai !

Nhưng bộ dạng này hoàn toàn không để đánh đồng cùng với Thần Nhi và Dập Nhi.

Trong lòng hắn lập tức liền cảm thấy nhẹ nhõm, hắn đã nói mà, tên hỗn đản này sao có thể có phúc khí như thế chứ.

Thật đáng tiếc một lớp da tốt, cũng chỉ là sói đội lốt cừu mà thôi!

Thông minh là một loại thiên phú, mà thiện lương lại là một loại lựa chọn.

Hiên Viên Dục thật không hiểu được hai chữ thiện lương, vậy mà lại dám chạy đến tận nơi này cầu xin Nguyệt Nhi chữa cho Lâm Tử Huyên.

Cũng may vẫn còn tốt! May mắn là người tốt đẹp như Nguyệt Nhi không có gả cho tên cầm thú này.

Tên tra nam này chính là một kẻ mù.

Hiên Viên Dục nghe vậy, không thể nào bình tĩnh lại, ánh mắt âm trầm nhìn Diệp Tấn Hoàn.

Hắn ta tức giận gầm lên: "Diệp y sư, Nguyệt Thần Y ngày hôm qua đã nói được rồi, để bổn cung hôm nay lại tới. Nàng ta sao có thể thất hứa? Hôm nay bổn cung cũng đã đích thân tới mời nàng ta."

Lời cuối cùng Hiên Viên Dục nghiến răng nghiến lợi nói ra, hắn ta đường đường là Thái Tử Điện Hạ, dưới một người, trên vạn người, hai lần tới cầu xin một thần y nho nhỏ, nhưng cả hai lần đều bị từ chối.

Chuyện này bảo một Thái Tử như hắn biết để mặt mũi vào đâu.

Diệp Tấn Hoàn nháy mắt tỏ vẻ bất đắc dĩ, lạnh lùng nhìn Hiên Viên Dục.

Hắn thờ ơ nói: “Thái Tử Điện Hạ, ngài cũng biết,y sư sẽ gặp rất nhiều tình huống phát sinh! Giống như Mạnh phu nhân! Nàng ta bị khó sinh phải mổ bụng lấy con, Nguyệt Thần y là y sư chủ trị cho nàng ta. Nàng ấy phải có trách nhiệm đối với người bệnh của mình, dù sao nếu tâm tình của y sư không tốt, rất dễ chẩn đoán sai, Thái Tử Điện Hạ xin bớt giận, để Nguyệt Thần y nghỉ ngơi trước sau đó mới đi chữa bệnh cho Thái Tử Phi, như vậy thì mới có thể thuốc chữa khỏi bệnh(*)!”

p/s: (*) Thuốc chữa khỏi bệnh: Bốc thuốc đúng bệnh, uống vào khỏi luôn

Diệp Tấn Hoàn nghiêm túc nói, dù sao hiện tại hắn chính là muốn gạt Hiên Viên Dục rời đi.

Về chuyện Nguyệt Nhi có muốn chữa bệnh cho Lâm Tử Huyên hay không thì lại là chuyện khác!

Tên tra nam này cứ dăm ba bữa lại chạy tới đây, khiến Nguyệt Nhi cũng chướng mắt hắn ta.

Nếu hắn ở bên ngoài đại lục Mộng Trạch, hắn đã sớm mang tên tra nam này lên chín tầng mây rồi.

Không cần thiết phải kính trọng hắn ta, dù cho ngươi có nói lời tử tế, thì thứ ngươi nhận lại vẫn chỉ là thái độ ngạo mạn nhìn người bằng nửa con mắt của hắn ta mà thôi.

Cũng may Hiên Viên Dục nghe được lời này, cũng cảm thấy có đạo lý, lửa giận trong lòng cũng lắng xuống rất nhiều.

“Vậy ngày mai bổn cung lại tới.” Cái khí chất đoan đoan chính chính của nữ nhân đó so với Thái Tử như hắn ta còn muốn cao hơn, nhưng mà cũng chỉ là một y sư mà thôi, cũng không có gì đặc biệt hơn người.

Hiên Viên Dục phẩy tay áo rộng, mang theo hai tên thị vệ rời đi.

Phù!

Diệp Tấn Hoàn thở phào một hơi!

Cuối cùng cũng đuổi được đi.

Hắn quay người lại, đột nhiên thấy hai gương mặt trát đầy phấn phóng đại ở trước mắt.

Diệp Tấn Hoàn sợ hãi, vội vàng lùi lại mấy bước.

Hắn vỗ nhẹ vào ngực mình.

Hắn lắc đầu, cố gắng xua đi mùi phấn hồng nồng nặc và mùi bột nước hóa trang, mùi vị đó khiến hắn rất muốn nôn.

"Ta nói này hai vị tiểu thư, ban ngày ban mặt các cô đừng ra ngoài hù dọa người khác có được không? Tim ta vốn không tốt, rất dễ bị dọa tới phát bệnh tim."

Trong giọng nói Diệp Tấn Hoàn có chút tức giận, hắn bình thường đối phó với những nữ nhân hoa si, đều không có nhiều kiên nhẫn.

Hai nữ tử nghe được lời này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Các nàng lớn lên xinh đẹp như vậy, những công tử khác cả ngày đều vây xung quanh các nàng, nhưng những tên công tử ăn chơi trác táng đó, các nàng chướng mắt, những tên công tử đó sao có thể so với Diệp y sư, thậm chí Diệp y sư so với Thái Tử Điện Hạ còn khiến người ta mê muội hơn nha.

Nhưng khi họ đến chỗ của Diệp Tấn Hoàn, diện mạo của các nàng nháy mắt trở thành dọa người.

Những người xung quanh đang chờ xem bệnh liên tục chỉ trỏ bọn họ, nhưng hai người các nàng căn bản không để chuyện này vào mắt.

Nếu vì chuyện này mà khiến Diệp y sư trách mách, lúc này mới là xấu hổ.

"Diệp y sư, đây là túi tiền thêu uyên ương Phù Nhi đã tự tay thêu cho ngài, Diệp y sư, xin hãy nhận lấy! Nhất định phải dùng nó."

Bạch Ngưng Phù vẫn chưa từ bỏ ý định, nhất định là khuôn mặt như mông khỉ của Lãnh Mộng Dao đã doạ đến Diệp y sư, nhìn vết son đỏ khiến người buồn nôn đó mà xem, nó gần như che mất nửa khuôn mặt của nàng ta, nữ nhân này muốn tìm chết, không biết bôi ít đi một chút được sao?

So với quỷ còn đáng sợ hơn!

Diệp Tấn Hoàn nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, nếu nhận lấy túi tiền này, sau này hắn đừng mong được sống một ngày yên ổn, cho nên từ trước đến nay hắn chưa từng nhận bất cứ món đồ nào của người khác đưa tới.

Ánh mắt hắn đảo quanh, nói: "Cám ơn Bạch tiểu thư, nhưng lần sau cô có thể đừng đánh nhiều phấn như vậy được không, thực sự là rất đáng sợ."

Nói xong, thân ảnh Diệp Tấn Hoàn chợt lóe, nháy mắt thoát khỏi hai người, còn nhịn không được mà lắc lắc đầu.

Chỉ để lại Bạch Ngưng Phù với vẻ mặt thương tâm muốn chết.

Phù!

"Không khí cuối cùng cũng trong lành hơn rồi." Diệp Tấn Hoàn hít rồi một hơi.

Lâm Vân Tịch lắc đầu, sư huynh nàng chính là một cái tai họa thích trêu hoa ghẹo nguyệt.

Nhìn xem, không biết đã làm hại bao nhiêu cô gái nhà lành rồi!

"Nguyệt Nhi, sao muội lại lắc đầu? Không thoải mái sao?"

Diệp Tấn Hoàn nhanh chóng bước tới, vẻ mặt lo lắng hỏi.

"Ta thấy không thoải mái chính là sư huynh."

Lâm Vân Tịch trong lòng thầm mắng một câu, huynh trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy thực sự được sao? Chẳng trách ngày đó nàng lại bị Khương thúc chặn lại ở bên ngoài?

Khương thúc chắc cũng coi nàng giống như những nữ nhân tới dây dưa sư huynh.

Thực ra, cuộc đời của một người không phải lúc nào cũng tốt đẹp như tưởng tượng, đằng sau cuộc đời mỗi người sẽ có những chua xót và gian nan không thể tả xiết.

Sư huynh cũng vậy, đôi khi hắn sẽ nhìn về phương xa, cặp mắt đào hoa kia, cũng sẽ xuất hiện cảm xúc chua xót.

Diệp Tấn Hoàn nghe vậy cười rạng rỡ, tiến đến gần Lâm Vân Tịch mấy bước, có chút hàm hồ nói: "Nguyệt Nhi, yên tâm, chút son phấn này, không thể huân chết ta được."

Nói xong, Diệp Tấn Hoàn thật sâu nhìn nàng chăm chú, muốn từ trong mắt nàng nhìn ra cái gì, đáng tiếc khiến hắn thất vọng rồi, đôi mắt xinh đẹp dưới chiếc mặt nạ lại rất bình tĩnh!

Lòng hắn nháy mắt chùng xuống, hạnh phúc có rất nhiều cách để lý giải, mỗi người đều có cách lý giải khác nhau, nhưng hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời hắn lại là có thể nghe theo trái tim mình mà yêu một người.

Khóe miệng Lâm Vân Tịch nhanh chóng giật giật, nàng khi nào lo lắng cho hắn nha?

Nàng là lo lắng hắn đắc tội với quá nhiều nữ nhân, sợ sau này sẽ dọa hạnh phúc của mình chạy mất thì phải làm sao.

Diệp Tấn Hoàn đè xuống cảm xúc trong lòng, đột nhiên nghiêm mặt nói: "Nguyệt Nhi, quá tam ba bận, Hiên Viên Dục lại không phải là người kiên nhẫn, lần này ta đuổi Hiên Viên Dục đi, ngày mai hắn ta tới lại phải làm sao bây giờ? Lấy lý do giống nhau sẽ không thể tiếp tục lừa được hắn ta nữa”.

Lâm Vân Tịch cười ranh mãnh: "Sư huynh, hôm qua và hôm nay không phải huynh đã lừa hắn hai lần sao? Đừng lo lắng! Ta cũng không phải là người không không hiểu lý lẽ."

Thái Tử Đông Cung thì có cái gì tốt sao?

Nàng sẽ đi, nhưng không phải là chữa bệnh cho Lâm Tử Huyên mà chỉ đến để làm bộ đi xem bệnh, mục đích của nàng muốn thăm dò bản đồ bố trí phòng vệ của phủ Thái Tử, để thuận tiện khi hành sự sau này.

Khóe miệng Diệp Tấn Hoàn cong lên có chút giễu cợt: "Nguyệt Nhi, nếu nói như vậy, chẳng phải muội ba lần đều dùng một lý do sao? Theo sư huynh thấy, Hiên Viên Dục có thể sẽ tức giận đến mức “ăn không ngon, ngủ không yên”, y sư của đại lục Mộng Trạch hắn thế nhưng chưa từng tới tận cửa mời ai bao giờ, muội chính là người đầu tiên nha."