Chương 44: NẾU KHÔNG TIN, CÁC NGƯƠI CÓ THỂ THỬ MỘT LẦN

Khương thúc lạnh lùng nhìn hai nữ tử.

Lạnh giọng quát: “Nhị vị tiểu thư, nơi này là Tế Thế Đường, không được lớn tiếng ồn ào, không xem bệnh thì đi nhanh đi, đừng ở chỗ này quấy rầy người bệnh khác nghỉ ngơi.”

Khương thúc không nể mặt quát lớn, trước đó Diệp Tấn Hoàn từng nói với ông ta, chỉ cần là nữ tử tới tặng đồ cho hắn ta( DTH), thì cứ đuổi đi, không cần khách khí!

Nhưng điều mà Khương thúc không nghĩ tới chính là, hai nữ tử này căn bản cũng không đem ông ta để vào mắt.

Gạt Khương thúc sang một bên.

Hồng y nữ tử lạnh lùng trừng mắt nhìn bạch y nữ tử,.

Hồng y nữ tử lạnh lùng nói: “Tiện nhân, ngươi chờ đó cho ta, dám tranh Diệp y sư với ta, ngươi mơ đi.”

“Lãnh Mộng Dao, bổn tiểu thư chờ ngươi, nhìn bộ dáng đáng thương của ngươi kìa, bộ dáng không khác gì bạch liên hoa*, Diệp y sư sao có thể nhìn trúng đóa bạch liên hoa là ngươi chứ.”

p/s: Bạch liên hoa: là người có vẻ ngoài trong sang, yếu đuối, nhưng bên trong lại là những kẻ giả dối, lợi hại, biết cách dụ dỗ và lừa gạt người khác.

“Ta khinh!” Lãnh Mộng Dao lạnh lùng hướng bạch y nữ tử nhổ một ngụm nước bọt.

“Bạch Ngưng Phù, ngươi ngày thường tao lí tao khí*, giờ lại mặc một thân váy trắng tao nhã, ngươi giả trang thánh khiết cho ai xem! Ngươi đây là kỹ nữ mà còn lập đền thờ sao? Diệp y sư sẽ càng không thích nữ nhân phong tao* như ngươi đâu……”

p/s:Tao lí tao khí:骚里骚气 là thành ngữ thường được dùng để mô tả hành vi hoặc thái độ có vẻ phù phiếm, thiếu đứng đắn của một người và mang lại cho người ta cảm giác phóng túng và tùy tiện.

Phóng túng: Tự do, quá trớn, không chịu khép mình vào kỷ luật, đạo đức

Lãnh Mộng Dao cũng mặc kệ những người ở đây là những người nào?

Nàng ta nói nhất thời thống khoái*!

p/s:图嘴一时痛快 : lời nói ra nhất thời thống khoái, nghĩa là khi nói vào thời điểm đó, người nói cảm thấy cực kỳ vui vẻ, thoải mái

“Được rồi! Lãnh Mộng Dao, xem bổn tiểu thư hôm nay có xé nát miệng ngươi ra không.”

Bạch Ngưng Phù nói xong liền nhảy tới đánh Lãnh Mộng Dao.

Khương thúc thấy vậy, liền đứng ở giữa hai người.

“Lão phu cảnh cáo nhị vị tiểu thư, nếu dám gây sự ở nơi này, Diệp y sư sẽ không thủ hạ lưu tình, không tin, các ngươi có thể thử một lần?”

Khương thúc uy hϊếp nhìn Bạch Ngưng Phù đang có ý định đánh người

Trong mắt Bạch Ngưng Phù hiện lên một tia sợ hãi, tư tiền tưởng hậu*, không cam lòng thu tay lại, nhưng vẫn trừng mắt nhìn Lãnh Mộng Dao.

p/s: Tư tiền tưởng hậu (思前想后): nghĩa là suy nghĩ đi nghĩ lại

“Rời khỏi Tế Thế Đường ta sẽ xử lý ngươi sau.”

“Được! Bổn tiểu thư chờ ngươi.” Lãnh Mộng Dao khıêυ khí©h nhìn nàng ta.

Khương thúc thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần bọn họ ra khỏi cánh cửa này, bọn họ muốn sống muốn chết thế nào, cũng không liên quan gì tới ông ta.

Bức tường ngăn ở hậu viện được làm bằng gạch xanh chạm rỗng.

Bên cạnh có trồng một cây hoa tường vi, bây giờ đang nở rộ và tỏa hương thơm ngát.

Lâm Vân Tịch cùng Diệp Tấn Hoàn có thể xuyên thấu qua khe hở chạm rỗng, nhìn chuyện xảy ra ở sân trước.

Một cổ hương hoa nhè nhẹ thấm vào ruột gan.

Lâm Vân Tịch khẽ mỉm cười cười, liếc nhìn Diệp Tấn Hoàn đang trưng ra bộ mặt thờ ơ.

“Sư huynh, xem ra Tế Thế Đường của huynh không chỉ là hành y tế thế*, mà còn là nơi tiêu khiển của những vị thiên kim tiểu thư này nha! Các nàng không tiếc làm tổn hại hình tượng của đối phương, điều này có thể thấy được một lòng quấn quýt si mê huynh mà lạn đánh* nha!”

p/s: Hành y tế thế: hành y cứu người

Quấn quýt si mê lạn đánh: nghĩa là si mê đến mức không muốn chia sẻ cho ai, ai muốn tranh giành sẽ nhảy vô đánh nhau để bảo vệ vật yêu thích đến cùng

Lâm Vân Tịch khoanh tay trước ngực, trêu ghẹo nhìn Diệp Tấn Hoàn.

Đôi mắt biết cười đó, mang theo vài phần vui sướиɠ khi người gặp họa.

Sư huynh vốn cực kỳ tuấn mỹ, lại là luyện đan sư hiếm có, ở năm đại lục này, luyện đan sư rất nổi tiếng.

Đẹp trai, nhiều tiền, chức nghiệp lại là luyện đan sư hiếm có, nhân phẩm lại tốt, phù hợp với tiêu chuẩn chọn phu quân của nữ nhân nơi này, ngạch cửa của Tế Thế Đường sớm muộn gì cũng bị đạp vỡ .

Diệp Tấn Hoàn cười khẽ nhìn nàng một cái, trong giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Nguyệt Nhi, ngươi đừng trêu chọc sư huynh, ngươi đây là đang giễu cợt sư huynh, những nữ nhân này mỗi ngày đều tới làm phiền ta, quả thực là chán ghét muốn chết! Hai nữ nhân này thuộc loại da mặt dày, mỗi ngày các nàng đều tới đây, thật không biết xấu hổ , ngươi nói vì các nàng quấn quýt si mê mà lạn đánh, một chút cũng không có nói sai.”

Đôi mắt đào hoa sâu thẳm liếc nhìn hai nữ nhân tràn đầy chán ghét.

“Nguyệt Nhi, Hiên Viên Dục tới rồi, ngươi muốn đi Đông Cung xem bệnh cho Lâm Tử Huyên sao?”

Hắn ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt nóng rực nhìn nàng, thật ra, tối hôm qua nàng vừa mới đi.

Hắn nhận được thư của quân thượng đại lục Huyền Thiên, biết được thân phận thật sự của nàng, hắn cũng biết tối hôm qua nàng muốn nói rõ chân tướng cho hắn biết, chỉ là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Khương thúc đột nhiên đi vào.

Điều khiến hắn ngạc nhiên chính là, nàng thực sự có mối liên hệ sâu sắc với phủ Thừa Tướng.

Trong lòng nàng rốt cuộc có bao nhiêu hận!

Bất quá Thần nhi và Dập nhi lớn lên không giống Hiên Viên Dục dù chỉ một chút, hắn cũng không tin tên hỗn đản Hiên Viên Dục kia có vận khí tốt như vậy.

Cho nên, Dập nhi và Thần nhi không có khả năng là con của Hiên Viên Dục.

Điểm này, hắn có thể khẳng định.

“Không đi, huynh ra ngoài, nói với hắn ta ngày mai lại tới, hôm nay ta có việc.”

Nàng sẽ không giúp Lâm Tử Huyên chữa bệnh.

Cho nên hôm nay sẽ không đi, muốn đi thì ngày mai đi.

“Lại là ta?” Diệp Tấn Hoàn chỉ chỉ chính mình rồi nhìn nàng, trong nháy mắt liền ỉu xìu giống như quả cà tím héo, những tình huống khó xử như này thật sự không muốn xuất đầu lộ diện chút nào.

“Không được, Nguyệt nhi , Hiên Viên Dục sẽ tin lời ta nói sao? Hôm qua ta đã lừa hắn ta một lần, cùng một lý do, có thể dùng hai lần sao?”

Diệp Tấn Hoàn vươn hai ngón tay quơ quơ trước mặt Lâm Vân Tịch, đôi mắt hắn rất đẹp, là mắt đào hoa mà các cô nương thích nhất.

Khi yên lặng nhìn, sâu thẳm giống hồ sâu, hơi hơi lưu chuyển, mang theo sự hấp dẫn mạnh mẽ, có thể khiến người nhìn đánh mất chính mình.

Lâm Vân Tịch lại phúc hắc cười, nụ cười ở khóe miệng càng trở lên lười biếng và quyến rũ.

“Đó là vấn đề của huynh, nơi này là Tế Thế Đường của huynh.”

Trong giọng nói nhẹ nhàng mang theo một tia uy hϊếp khó nhận thấy .

Diệp Tấn Hoàn sau khi hít một hơi thật sâu, cam chịu đi ra ngoài.

Kỳ thật, từ đêm qua sau khi hắn biết thân phận của nàng xong, hôm nay hắn cũng không muốn Nguyệt Nhi đi chữa bệnh cho nữ nhân xấu xa đó.

Kia nữ nhân căn bản không phải thứ tốt lành gì, Hiên Viên Dục cũng không đối xử với nàng ta giống như bảo bối, điều này còn có nguyên nhân khác.

Bởi vì tiên đoán của Thiên Sư năm đó, Hiên Viên Dục chính là một tên ngu xuẩn, nữ nhân tâm tư độc ác như vậy sao có thể là nữ nhân trong lời tiên đoán của Thiên Sư chứ?

Nếu là Nguyệt Nhi, hắn (DTH) tuyệt đối sẽ tán thành cả hai tay.

Đáng tiếc! Hiên Viên Dục đã không còn cơ hội.

Diệp Tấn Hoàn vừa đi vừa ở trong lòng sắp đặt vận mệnh cho Hiên Viên Dục.

Nói cho cùng, quân thượng và quân hậu của đại lục Huyền Thiên coi Nguyệt nhi như con ruột của mình, không yên tâm Nguyệt nhi , nên mới đem chuyện này nói cho hắn.

Như thế cũng tốt, đồng thời cũng cho hắn cơ hội bảo vệ Nguyệt nhi

Hai nữ nhân đang tranh cãi nhìn thấy Diệp Tấn Hoàn đi tới, kích động ngậm miệng lại, nhanh chóng khôi phục phong phạm của tiểu thư khuê các.

Tốc độ lật mặt kia phải nói là còn nhanh hơn lật sách.

Nào ngờ Diệp Tấn Hoàn mắt nhìn thẳng, thẳng tắp đi về hướng Hiên Viên Dục.

Sắc mặt hai nữ nhân liền trở lên tái nhợt.

Nhưng vẫn không từ bỏ ý định mà nhìn theo thân ảnh Diệp Tấn Hoàn, đáy mắt đều là mất mát không thể che giấu.

Diệp y sư vậy mà ngay cả liếc cũng không liếc nhìn các nàng một cái.

Ra khỏi tầm mắt của Diệp Tấn Hoàn, hai người lại bắt đầu tranh giành nhau, không ngừng trừng mắt nhìn nhau, người trừng ta một cái, ta trừng ngươi một cái.

“Tấn Hoàn tham kiến Thái Tử điện hạ!”

Chỉ nhìn thấy Diệp Tấn Hoàn, Hiên Viên Dục không nhịn được nhíu nhíu mày.

“Diệp y sư không cần đa lễ, xin hỏi Nguyệt Thần Y, nàng……” Hiên Viên Dục nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy bóng dáng của Nguyệt Thần Y.

Diệp Tấn Hoàn vội vàng xin lỗi nói: “Thái Tử điện hạ, Nguyệt Thần Y đêm qua chăm sóc Mạnh phu nhân cả một đêm, hôm nay Mạnh phu nhân vừa mới có chút chuyển biến tốt đẹp, Nguyệt Thần Y quá mệt mỏi, vừa mới đi ngủ rồi, Thái Tử điện hạ nếu tiện thì ngày mai lại lại tới còn bệnh của Thái Tử Phi thì Tấn Hoàn cũng đã xem qua, không cần vội lúc này.”