Chương 43: KHÔNG NGHE ĐƯỢC GÌ

Khuôn mặt của Trần thị đầy vẻ giận dữ, sự thù ghét đầy mãnh liệt khiến nét mặt trở nên vặn vẹo dữ tợn.

Sự ác độc dần dần hiện lên trong ánh mắt trống rỗng.

“Huyên nhi, ý của con là…”

Trần thị cụp mắt, trong lòng có suy tính.

“Mẫu thân, đi đào thi thể của tiện tì Như Hoa kia ra, nói cho Lâm Vân Tịch, đó chính là thi thể của nàng, để cho oan hồn của nàng tiêu tan, còn có một biện pháp nữa, chính là đi tìm một thiên sư dân gian về, thu lấy quỷ hồn của Lâm Vân Tịch.” Trong mắt của Lâm Tử Huyên lập lòe một tia sáng độc ác.

Lâm Vân Tịch, ngươi còn sống đã không thể ngăn cản đường của ta, ngươi chết rồi, thì càng đừng nghĩ ngăn trở được đường của ta, hoàng hậu của Mộng Trạch đại lục này, chỉ có thể là ta Lâm Tử Huyên .

Ngay cả cơ hội nhìn thoáng qua ngươi cũng không có.

“Huyên nhi, mẫu thân biết phải làm như thế nào rồi.” Trần thị ngước mắt, nhìn nữ nhi với vẻ mặt thâm độc.

Bà tuyệt đối sẽ không để Lâm Vân Tịch hủy đi tương lai của nữ nhi mình.

“Mẫu thân, chắc lần này sẽ không có sai sót gì đâu, nữ nhân ở Đông Cung của Thái Tử càng ngày càng nhiều, miễn là có phần trợ giúp đối với Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ đều sẽ đem nữ nhi của bọn họ mang về trong Đông Cung, đã sáu năm trôi qua, về sau kể từ lúc đứa con đó không còn, bụng của Huyên nhi cũng không có động tĩnh gì nữa, đến nay ngày ngày đau bụng không chịu nổi, mùi hôi khác thường khó tiêu trừ, nhất định không thể xảy ra thêm việc gì bất lợi đối với chúng ta nữa.”

Trong lòng Lâm Tử Huyên rất sợ hãi, sợ thành công không dễ gì có được này trong nháy mắt hết thảy đều tan thành bọt nước.

Vì để đạt được tất cả những điều này, nàng đã trả một cái giá lớn, ngay cả chính nàng cũng không thể tưởng tượng nổi.

Thái Tử điện hạ vẫn còn tình cảm đối với nàng, là bởi vì tiên đoán kia của thiên sư.

Hắn tin rằng, tiên đoán sẽ không thể xuất hiện trên thân một phế vật, cho nên hắn đã lựa chọn chính mình.

Nếu như không có tiên đoán của thiên sư, bây giờ nàng đã sớm bị Thái Tử điện hạ bỏ rơi rồi, Thái Tử điện hạ đâu còn vì nàng đi thỉnh cầu Nguyệt thần y cứu nàng.

Trần thị ngước mắt, nhìn qua vẻ mặt đau khổ của nữ nhi, trong lòng cũng cảm thấy đau xót.

Huyên nhi thật vất vả mới đi tới được một bước này, tuyệt đối không thể kết thúc trong tay một phế vật, bà nheo mắt lại nguy hiểm.

Tuyệt đối không thể bị quỷ hồn của Lâm Vân Tịch phá hỏng.

“Huyên nhi, tìm thiên sư về, quá phô trương, mẫu thân sẽ cho người đi đào thi thể của tiện nha hoàn Như Hoa kia ra, con trở về đi! Mẫu thân biết phải làm thế nào rồi, Thái Tử điện hạ đã đi đón Nguyệt thần y, nếu như nàng có thể trị hết bệnh của con, mọi phiền não cũng sẽ không còn nữa.”

Lâm Tử Huyên chậm rãi ngồi vào chiếc giường bên cạnh, mỉm cười, dáng vẻ tươi cười ấy cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại không hề tương xứng với sự thâm độc có trong mắt nàng.

“Mẫu thân đã nói như vậy, Huyên nhi cũng yên tâm rồi, trong bụng Tô thị kia có đứa nhỏ, cha vẫn luôn sủng ái nàng, tuyệt đối không thể để cho nàng sinh đứa bé này ra, nếu như nàng sinh ra một đứa con trai quý giá, vị trí thừa tướng phu nhân này, sẽ dễ dàng đổi chủ bất cứ lúc nào, cha luôn luôn cố chấp đối với vấn đề liên quan đến nữ nhân, quân thượng lại không thể xen vào việc này, cho nên mẫu thân phải nhanh chóng nghĩ cách diệt trừ Tô thị.”

Những lời độc ác như vậy không giống những gì sẽ được nói ra từ đôi môi của một nữ nhân xinh đẹp.

Thế nhưng, hết lần này tới lần khác vẫn cứ phát ra từ đôi môi đỏ ấy.

Trong mắt Trần thị hiện lên vẻ thâm độc, bà tất nhiên cũng hiểu rõ tính tình của tướng gia, người mà trong lòng ông luôn yêu thương chính là Tô thị.

Nếu như thế lực phía nhà mẫu thân của Tô thị mạnh hơn, thì vị trí thừa tướng phu nhân này, đâu đến lượt bà.

“Huyên nhi, nhắc tới cũng thật kỳ quái, cho nàng ta uống thuốc nhiều năm như vậy, thế mà nàng vẫn có con được?”

Nữ nhân trong phủ này muốn sinh con, điều đó phải tùy thuộc vào bà.

Trong phủ nhiều nữ nhân như vậy, cũng chỉ có bà sinh được hai đứa con trai, hai đứa con gái.

Nếu như người khác muốn có dù chỉ là một nửa đứa con cũng rất khó.

Nhưng bà cũng không làm đến cùng, ngược lại để mỗi di nương đều sinh được một đứa con, chỉ có riêng Tô thị, bà không bao giờ để nàng ta có thể sinh con được.

Nhưng lần này thế mà lại mang thai.

“Mẫu thân, chỉ sợ nàng ta đã âm thầm đề phòng rồi đều đem đồ của mẫu thân cho nàng len lén mang đi đổ hết, đã nhiều năm như vậy không có con, trong lòng nàng cũng sẽ biết chuyện gì đang xảy ra, mẫu thân, Huyên nhi phải đi rồi.”

Lâm Tử Huyên biết mình không thể nán lại thêm nữa.

Nàng cần phải quay về cung sớm hơn Thái Tử Điện Hạ.

Nếu không Thái Tử Điện Hạ sẽ nổi giận.

Hơn nữa nàng muốn học hỏi Tô thị, không thể lợi dụng lòng tốt Thái Tử Điện Hạ đối với nàng mà ngang ngược muốn làm gì thì làm.

Bằng không Thái Tử Điện Hạ sẽ chán ghét nàng.

“Được! Huyên nhi con mau trở về đi, những chuyện khác mẫu thân sẽ sắp xếp ổn thỏa, con cứ yên tâm dưỡng bệnh, dù chỉ là một nửa đứa con cũng phải nhanh chóng có được, thì địa vị của con mới có thể vững chắc.”

Nhìn thấy Lâm Tử Huyên đi ra, Nam Cung Vân Duệ cau mày.

“Diệp Thiên, chờ đợi đã lâu, cũng không nghe được gì.”

Nam Cung Vân Duệ cảm thấy nhàm chán, cánh cửa kia đóng chặt, bố trí phòng bị cảnh giác, trong mắt Nam Cung Vân Duệ hiện lên vẻ thất vọng.

“Đi thôi!”

Long Diệp Thiên nhìn thấy Lâm Tử Dập rời đi, cũng nhanh chóng đi theo.

Bên trong Tế Thế đường.

Mỗi ngày đều đông đúc đủ kiểu bệnh nhân.

Tuy rằng đều là vì nghe danh mà đến, Lâm Vân Tịch ngoại trừ chăm sóc Mạnh phu nhân ra, ai cũng không gặp được nàng.

Hiên Viên Dục mang theo hai tên thị vệ, chậm rãi đi vào bên trong Tế Thế đường.

Toàn thân hắn toát lên khí chất bất phàm, rất nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người chung quanh.

Những người chung quanh không ngừng nhìn về phía Hiên Viên Dục, mấy ngày gần đây có rất nhiều lời bàn tán về sự tình Lâm phủ bị quỷ ám, đặc biệt là toàn bộ chuyện quỷ dị trong phủ Thừa tướng sáng nay, đã lan truyền ra bên ngoài một cách xôn xao náo nhiệt.

Những người chung quanh lúc này cũng không quan tâm tới sự hiện diện của Hiên Viên Dục.

Đều ở tại chỗ nhỏ to nghị luận chuyện của phủ Thừa Tướng.

“Chao ôi! Nghe nói tối hôm qua quỷ lại náo loạn ở phủ Thừa Tướng, nghe nói là ở trong phòng của thừa tướng phu nhân, toàn bộ đều là máu, sau khi trời vừa sáng, máu lại biến mất.”

“Chuyện này đã diễn ra hai đêm rồi, nghe nói là quỷ hồn của Tam tiểu thư kia quấy phá rất lợi hại, thừa tướng phu nhân cũng bị làm cho khϊếp sợ ngất đi .”

“Đúng đó, chỉ có quỷ chết oan mới có thể náo loạn ghê gớm như vậy.”

Mọi người chung quanh bàn tán xôn xao, không hề chú ý đến Hiên Viên Dục đang ở chỗ này.

Hiên Viên Dục nghe thấy những âm thanh nghị luận chung quanh, khuôn mặt anh tuấn ngay lập tức tối sầm lại.

Khương thúc đã biết thân phận của Hiên Viên Dục, ông cúi người, từ xa đi đến nghênh đón với nụ cười lấy lòng trên khuôn mặt.

“Thái Tử điện hạ, ngài đây là muốn...”

“Bản cung tìm Nguyệt thần y.”

Giọng điệu của Hiên Viên Dục lạnh lùng cắt ngang lời nói của Khương thúc, trong giọng nói mang theo một cơn tức giận mạnh mẽ.

Khương thúc cũng đoán được mục đích của Hiên Viên Dục đến đây, lúc này trông hắn có vẻ khó xử.

“Hồi bẩm Thái Tử điện hạ, Nguyệt thần y vẫn đang thay thuốc cho Mạnh phu nhân chưa xong? Có lẽ trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không thể đi ra.”

Diệp y sư đã dặn trước rồi, Nguyệt thần y hôm nay sẽ không đi ra chuẩn bệnh, tình huống khó khăn này chẳng phải là đang làm khó dễ ông giống như một người bị chôn cả nửa đống đất đến tận cổ họng sao?

Để ông đuổi Thái Tử điện hạ đi, bọn họ quả thực là quá đề cao một lão già như ông mà.

“Vậy bản cung đợi ở đây một lúc.”

Trong mắt Hiên Viên Dục hiện lên vẻ hung ác, hắn biết một số lời đồn đại liên quan đến Nguyệt thần y, chờ một chút cũng không sao cả.

Thế nhưng bây giờ, lời đồn về phủ Thừa Tướng đã lan truyền ra bên ngoài rất nhiều rồi.

“Tiện nhân, ai cho phép ngươi tranh giành Diệp y sư với ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.”

Đột nhiên, tiếng hét của một nữ nhân vang lên cách đó không xa.

“Bốp!” Nữ tử nói xong còn không hả giận tiếp tục tiến lên vung một cái tát vào mặt nữ tử kia.

“Tiện nhân, ngươi dám đánh ta?”

Hai nữ nhân ăn vận trang phục không tầm thường, đều không bỏ qua cho nhau, chớp mắt sắp sửa đánh nhau ở chỗ này rồi.

Khương thúc vừa nhìn thấy, nhức đầu bước đi qua.