Chương 42: ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ MUỐN MẠNG CỦA NÀNG SAO?

Lâm Tử Huyên đắc ý nói: “Phụ thân, người không nên ép hỏi mẫu thân, chuyện năm đó tất cả đều là kế hoạch của Thái Tử, không liên quan gì tới mẫu thân. Phụ thân người cũng là người sáng suốt, cũng biết sau khi gả phế vật Lâm Vân Tịch kia đến phủ Thái Tử, căn bản sẽ không thể mang đến vinh quang gì cho phủ thừa tướng, mà chỉ mang lại xấu hổ cho phủ Thừa Tướng và Thái Tử điện hạ.”

Lâm Tử Huyên nói rất rõ ràng, cha năm đó không phải cũng nhắm một mắt mở một mắt ngầm đồng ý chuyện này hay sao?

Năm đó ông ta ngầm đồng ý, bây giờ mọi chuyện đã nói rõ ràng, Tô Thị kia dù thủ đoạn có cao tới đâu, cũng không thể gây ra sóng gió gì nữa?

Nếu như chuyện này nháo đến càng lớn, thì rất khó kết thúc.

“Nhưng nếu cứ tiếp tục bị gây rắc rối như vậy, e rằng sẽ gây ra phiền toái lớn.” Lâm Thừa Tướng sắc mặt ảm đạm, nắm tay trong ống tay áo hơi siết chặt.

“Nàng ta nói nàng ta sẽ không bỏ qua chúng ta, nàng ta sẽ công bố chuyện năm đó cho mọi người biết, nếu vậy, thì hậu quả thật sự không dám tưởng tượng!”

Hương an thần phát huy tác dụng, Trần thị cũng chậm rãi khôi phục lý trí.

Lâm thừa tướng giờ phút này cũng bình tĩnh lại, lợi và hại trong đó cũng đã cân nhắc rõ ràng, một nữ nhi phế vật, so sánh như nào vẫn kém hơn so với vị trí Thừa Tướng không dễ có được này.

Ông ta cũng không để ý đứa con bị bỏ rơi này

Nhưng bây giờ, ông ta không thể mặc kệ mà ngồi xem được.

Trong đầu ông ta nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên, ông ta nhin về phía Lâm Tử Huyên.

Mang theo vài phần nịnh nọt: “Huyên nhi, chuyện năm đó nếu là ý tứ của Thái Tử điện hạ, vậy Huyên nhi con thương lượng với Thái Tử điện hạ giải quyết chuyện này đi!” Lâm thừa tướng muốn đứng ngoài cuộc, dù sao ông ta cũng không rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Tử Huyên vừa nghe, trong lòng thầm mắng phụ thân mình là cáo già, thật biết đầu cơ trục lợi.

Lần này, ông ta đã phủi sạch quan hệ.

“Bổn tướng đi trước.” Lâm thừa tướng phất tay áo rời đi.

Trần thị nháy mắt thở phào nhẹ nhõm như đã trút được gánh nặng.

Có một số việc, vẫn là không nên để thừa tướng biết.

Lòng ông ta luôn hướng về tiện nhân Tô Thị kia, vài lời nói đó, bà vẫn luôn giữ ở trong lòng.

“Đan nhi, con lui xuống trước đi.” Trần thị đẩy đẩy Lâm Ức Đan.

“Mẫu thân, con không đi?” Lâm Ức Đan biết sự tình năm đó chắc chắn không đơn giản như vậy.

Có thể nghe một chút, cũng có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân.

“Đi xuống, đừng để mẫu thân phải mở miệng ra mắng ngươi, làm ra chuyện mất mặt như thế, còn không biết ngượng, còn không mau về đóng cửa suy nghĩ về lỗi lầm của bản thân.”

“Hừ! Con còn không muốn nghe đâu?”

Lâm Ức Đan thở phì phì rời đi.

Trong lòng thầm hận mẫu thân bất công.

“Diệp Thiên, chúng ta có phải nên đi rồi không, chân ta đều tê hết cả rồi.” Nam Cung Vân Duệ cảm thấy chuyện kế tiếp cũng không tốt đẹp gì.

Long Diệp Thiên cũng muốn quay về, nhưng đột nhiên thoáng nhin thấy cách đó không xa một bóng người nho nhỏ.

Đó là Dập nhi.

Quả nhiên, bé vẫn là tới.

Mà Lâm Tử Dập, nghe được đối thoại của bọn họ, đại khái đã đoán ra được quan hệ của mẫu thân với phủ Thừa Tướng.

Lâm Vân Tịch, kia chẳng phải là tên của lão nương bé sao?

Nhưng mà những người biết chuyện này lại không có mấy người.

Mẫu thân thật dũng cảm nha!

Chính mình sợ quỷ, vậy mà lại hóa trang thành quỷ để dọa người.

Long Diệp Thiên nhanh chóng nói: “Vân Duệ, chờ một chút.”

“Diệp Thiên, ngươi không phải là muốn ở lại nghe chuyện nhà của nữ nhân đi, điều này thật không giống ngươi chút nào?”

Nam Cung Vân Duệ buồn cười nhin hắn.

Cái người luôn không thích nói nhiều với người khác dù chỉ một câu này, hiện tại vậy mà lại đi nghe lén góc tường nhà người khác.

“Không phải, ngươi nhìn bên kia, là Dập nhi.”

Long Diệp Thiên chỉ về phía Lâm Tử Dập.

Khi nhin thân ảnh nho nhỏ kia, khuôn mặt lạnh băng của Long Diệp Thiên bất giác liền trở nên ôn nhu.

“Dập nhi?” Nam Cung Vân Duệ có chút kinh ngạc!

“Diệp Thiên, từ khi nào mà ngươi lại quen thuộc với tiểu gia hỏa kia như vậy?”

Diệp Thiên rất hiếm khi cảm thấy hứng thú với chuyện của người khác, tính tình lạnh lùng, mỗi ngày đều không muốn nói nhiều hơn mấy câu, hiện tại vậy mà lại cảm thấy hứng thú với một đứa bé.

“Không hiểu sao tự nhiên cảm thấy rất quen thuộc.”

“Tự nhiên?”

Nam Cung Vân Duệ bật cười, cũng chậm rãi nhin về phía kia thân ảnh nho nhỏ.

Ánh trăng tràn ngập trong viện, Lâm Tử Huyên từ từ đóng cửa phòng lại, và bố trí trận pháp ở xung quanh.

“Mẫu thân, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chúng ta đã sống bình an vô sự sáu năm rồi, tại sao lại truyền ra chuyện Lâm Vân Tịch muốn tới đòi mạng chứ?”

Lâm Tử Huyên tức giận chất vấn Trần thị, căn bản không bận tâm đến sắc mặt trắng bệch của Trần Thị.

Trần thị xốc chăn lên, chậm rãi đứng dậy xuống giường mặc quần áo, nhưng toàn thân lại run run rẩy rẩy..

“Mẫu thân, người đứng cũng không vững nữa, mau lên giường nằm đi!” Lâm Tử Huyên đáy mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, nàng ta không có thời gian để nhẫn nại thêm nữa.

Trần Thị lại ngồi trở lại trên giường.

“Huyên nhi, mẫu thân cũng không muốn chuyện như vậy xảy ra, hiện giờ việc này đã nháo đến không thể vãn hồi nữa rồi.”

Trần thị cho tới bây giờ vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, bà ta đi tới hiện tại cũng không dễ dàng, bà ta sẽ không tha thứ cho kẻ nào dám cản đường của nữ nhi bà ta, bà ta tuyệt đối sẽ không để chuyện này, huỷ hoại bản thân và tiền đồ của hai nữ nhi bà ta. Không phải bà ta vẫn còn hai nhi tử nữa sao?

Vẻ mặt Trần Thị tràn đầy hối hận và oán trách nói: “Là lỗi của mẫu thân, đại hôn ngày đó, mẫu thân để Tần quản gia ném tiện nhân kia vào trong núi Khỉ Lệ, người được chôn chính là tiện tì Như Hoa của nàng ta. Đêm qua nàng ta trở về, là hỏi mẫu thân thi thể của nàng ta ở đâu, mẫu thân bây giờ biết đi nơi nào tìm thi thể cho nàng ta, thi thể nàng ta đã sớm bị dã thú ăn rồi.”

Lâm Tử Huyên nghe được lời này, khuôn mặt tức giận vừa rồi lập tức trở nên kinh hãi.

Phụ thân nói nàng ta có thể không tin, nhưng mẫu thân sẽ không lừa nàng ta.

Chẳng lẽ Lâm Vân Tịch thật sự trở về báo thù.

Một cỗ sợ hãi mãnh liệt lan tràn trong lòng nàng ta.

Nàng trách móc nói: “Mẫu thân, người như thế nào có thể làm chuyện hồ đồ như vậy, đem thi thể ném đến núi Khỉ Lệ, sẽ mang tới rất nhiều rủi ro? Mà núi Khỉ Lệ mỗi ngày đều có người tới săn ma thú, nếu họ nhận ra Lâm Vân Tịch, thì chúng ta liệu có còn mệnh để sống sao?”

Trần Thị tự biết bản thân đuối lý, cúi đầu, khuôn mặt tái nhợt, nháy mắt như già đi cả chục tuổi.

“Huyên nhi, mẫu thân cũng là không muốn cho nàng ta chết được toàn thây, con còn nhớ tiên đoán của Thiên Sư không? Lúc trước mẫu thân nghĩ, nếu Lâm Vân Tịch chết đi, vậy thì lời tiên đoán đó sẽ rơi xuống người con, mẫu thân cũng là vì ngươi mà suy nghĩ!”

Trên khuôn mặt tức giận của Lâm Tử Huyên hiện lên một tia cười lạnh, khiến khuôn mặt tái nhợt của nàng ta càng thêm âm nhu.

“Mẫu thân, suy nghĩ của người cũng quá ngây thơ rồi, đó là tiên đoán của Thiên Sư, nữ nhi cũng thường xuyên đến cung Càn Khôn, ngày đó khi Thiên Sư nhìn thấy nữ nhi, còn không có đặt nữ nhi vào mắt mà liếc một cái, thì chuyện này làm sao có thể rơi xuống người nữ nhi được?”

Lâm Tử Huyên trong lòng tức giận không thôi, hiện giờ thân thể nàng ta vẫn luôn ốm đau bệnh tật, 6 năm rồi mà không có nổi một đứa con, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ vị trí Thái Tử Phi cũng giữ không nổi.

Quân thượng vẫn luôn bất mãn với nàng ta bởi vì nàng ta và Thái Tử điện hạ có thai trước ngày đại hôn, hiện giờ lại nháo ra chuyện của Lâm Vân Tịch, đây không phải là muốn mạng của nàng ta sao?

“Huyên nhi, chuyện này làm thế nào bây giờ, nếu chuyện này nháo lớn, chúng ta phải chết là không thể nghi ngờ! Tính cách của Thái Tử điện hạ, mẹ con chúng ta cũng biết rõ, nếu hắn ta trở mặt không nhận người, tội danh này sẽ rơi xuống đầu hai mẹ con chúng ta.”

Trần thị gấp đến đỏ mắt.

Trong lòng Lâm Tử Huyên đột nhiên trầm xuống, nàng ta biết rõ nam nhân kia sau khi trở mặt sẽ tàn nhẫn như thế nào: “Mẫu thân, Lâm Vân Tịch không phải là muốn thi thể của nàng ta sao, chuyện này còn không đơn giản sao, chúng ta tìm một thi thể tới cho nàng ta không phải là tốt rồi sao.”