Chương 41: NÀNG THẬT SỰ ĐÃ TRỞ LẠI

Mà hiện tại lại đột nhiên muốn chết muốn sống.

Tô thị này muốn làm ầm ĩ cái gì?

Trong lòng Lâm Tử Huyên không tự chủ được mà đề phòng Tô thị.

Bà ấy mê hoặc phụ thân nhiều năm như vậy, nếu là nói không có một chút thủ đoạn, thị không có khả năng.

Lâm Tử Huyên từ trước nay chưa bao giờ xem thường Tô thị.

Ánh mắt nàng ta lạnh lùng nhìn Tô thị.

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt đều toát ra bi phẫn ( Bi thương + phẫn nộ) cùng sự oán độc, cứ như vậy hai người nhìn nhau tràn đầy hận ý.

Cách đó không xa Long Diệp thịên sờ sờ cằm, hứng thú nhìn một màn trước mắt.

Nữ nhân kia thật sự là khiến hắn càng ngày càng tò mò.

Một đêm mà có thể đem phủ tướng quân làm loạn đến mức chướng khí mù mịt.

Ngay cả Hiên Viên Dục cũng bị hấp dẫn mà tới.

Chỉ sợ sự tình năm đó không đơn giản.

Ánh mắt Lâm thừa tướng nghiêm túc nhìn Lâm Tử Huyên: “Thái Tử Phi, lão thần sao có thể đem chuyện này ra để nói giỡn chứ?”

Hiện tại Lâm Thừa Tướng đã hết đường chối cãi, tất cả chứng cứ đều biến mất.

Đáy mắt Hiên Viên Dục hiện lên một tia không kiên nhẫn.

Sáng sớm hắn ta đã tới nơi này, cư nhiên lại là tới xem trạch đấu mà hắn ta ghét nhất, nếu như không phải Lâm Thừa Tướng còn có vài phần tác dụng đối với hắn ta, hắn ta sẽ không có kiên nhẫn như vậy để ở đây lãng phí thời gian với bọn họ.

Hắn ta nhướn mày, lạnh lùng nói: “Bổn cung đi Tế Thế Đường mời Nguyệt Thần Y tới chữa bệnh cho Huyên Nhi, Huyên Nhi ngươi về Đông Cung trước đi!”

“Vâng, Điện Hạ.” Lâm Tử Huyên cảm kích nhìn Hiên Viên Dục, ôn nhu trả lời.

Vì bệnh của nàng ta, Điện Hạ nguyện ý hạ mình đi thịnh Nguyệt Thần Y tới chữa bệnh cho nàng ta, đây là vinh dự mà không nữ nhân nào ở Mộng Trạch đại lục có được.

Hơn nữa, địa vị của nàng ta ở trong phủ Thừa Tướng càng được kính trọng.

Hiên Viên Dục xoay người rời đi, hắn coi những chuyện xảy ra ở nơi này là một trò hề, căn bản không để ở trong lòng.

Hiên Viên Dục đi rồi, Lâm Tử Huyên liền thay đổi sắc mặt, đôi mắt đẹp lóe lên tia lạnh lùng, nháy mắt trở nên âm u, nhìn Tô thị đầy sát ý.

Nhất định là nữ nhân này giở trò quỷ, bà ta cho rằng trong bụng có khối thịt thị có thể đẩy ngã mẫu thân sao?

Chỉ bằng bà ta!

Hừ!

Quả thực là mộng tưởng hão huyền!

“Phụ thân, chuyện như vậy, dễ bị những người ghen tị lấy ra để lợi dụng, phụ thân đừng để bị người khác che mắt, cùng mẫu thân nháo đến không vui vẻ!”

Ngữ khí của Lâm Tử Huyên rất dịu dàng, trong lời nói lại mang theo vài phần uy hϊếp.

Nói như thế nào, bà cũng là mẫu thân của Lâm Tử Huyên.

Mà nàng ta, lại là Thái Tử Phi, nói như vậy đương nhiên Lâm Thừa Tướng hiểu Lâm Tử Huyên muốn nói gì.

Lâm thừa tướng ngước mắt, nheo mắt lại nhìn Lâm Tử Huyên.

Sau khi trở thành Thái Tử Phi, nàng ta càng ngày càng trở nên kiêu ngạo.

Ông ta đột nhiên nghiêm túc nói: “Thái Tử Phi, lão thần sẽ dùng loại chuyện như vậy để vui đùa sao? Lại nói tiếp, cảnh tượng vừa rồi, người hỏi hai ma ma bên người mẫu thân người và Đan Nhi thử xem, người cảm thấy phụ thân sẽ lừa người, nhưng bọn họ sẽ không lừa người.”

Lâm Tử Huyên nghe vậy, hung ác trừng mắt nhìn Lâm Thừa Tướng, ngọn lửa phẫn nộ bắt đầu lan tràn ở trong lòng.

“Đã đến lúc này rồi, phụ thân còn bênh vực cho nhị di nương sao? Thử hỏi chuyện như vậy, trừ bỏ nhị di nương, còn có ai có lý do để làm chuyện như vậy?”

Tô thị ủy khuất nhích lại gần trong ngực Lâm Thừa Tướng.

Khóc lóc biện giải nói: “Tướng gia, thϊếp thân không có, đêm qua tướng gia nghỉ ở Lê Viên, lúc đó, tướng gia còn giúp thịếp thân đi rót nước mấy lần, như vậy. thịếp thân sao có thể làm ra những chuyện làm tổn hại thanh danh của tướng gia đâu? Đều nói việc xấu trong nhà không kể ra ngoài, chuyện của Tịch nhi năm đó, thịếp thân không phải cũng nhịn xuống sao?”

Mọi người nghe được Thừa Tướng nửa đêm còn đi rót nước cho nàng ta ( Tô thị), làm mấy di nương xem náo nhiệt ghen ghét không thôi.

Thừa tướng đừng nói là rót nước cho các nàng ta, ngay cả sắc mặt tốt cũng không có.

“Dung nhi, nàng đừng lo lắng, mọi chuyện đều có bổn tướng?” Lâm Thừa Tướng nhẹ nhàng vỗ đầu Tô thị.

Giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng.

Lâm Tử Huyên thật sự là không thể nhịn được nữa.

“Phụ thân, Huyên Nhi muốn nói chuyện riêng với mẫu thân, phụ thân cho mọi người lui xuống hết đi!”

Tô thị nghe được lời này, biểu tình nháy mắt cứng đờ, trên mặt hiện lên lo lắng, nữ nhân này xuất hiện, tuyệt sẽ không có chuyện gì tốt lành.

“Các ngươi đều đi xuống đi.” Lâm Thừa Tướng ra lệnh.

Hắn vỗ vỗ tay Tô thị tay, ý bảo Tô thị an tâm.

“Dung nhi, nàng về trước.”

“Vâng, Tướng Gia.” Tô thị không cam lòng rời đi.

Lâm Tử Huyên xem ở trong mắt, hận ở trong lòng.

Làm nữ nhân, trong lòng nàng ta hiểu rõ tại sao phụ thân vẫn luôn sủng ái Tô thị như vậy, Tộ thị kia ngay cả nữ nhi của mình chết cũng có thể bình tĩnh không khóc không nháo, biết tiến biết lùi như vậy, trong lòng phụ thân tất nhiên sẽ có hổ thẹn với bà ta.

Chờ đến khi mọi người lui hết ra.

Vừa bước vào phòng, Lâm Tử Huyên liền lạnh lùng nhìn chăm chú Lâm Ức Đan.

“Ngu xuẩn!” Nàng ta nhịn không được mắng một câu.

Lâm Ức Đan vừa nghe, vốn đã nghẹn khuất một bụng lửa giận: “Tỷ tỷ, ở trong mắt tỷ ta chỉ là một kẻ vô dụng thôi sao?” Lâm Ức Đan tức giận trợn mắt.

“Chẳng lẽ ngươi cho rằng chính mình rất thông minh sao? Chuyện như vậy ngươi đều có thể làm được, ngươi có biết, ta ở Đông Cung, lời nói của những nữ nhân trong Đông Cung nói ta có bao nhiêu trào phúng không, chỉ có nửa tháng nữa là sinh thần quân thượng, cơ hội của ngươi rất nhiều, nhưng ngươi lại cố tình tự hủy hoại chính mình, ngươi tự làm tự chịu, ta cũng không giúp được ngươi.”

Lâm Ức Đan nghe vậy, phồng má không hài lòng, giậm chân giận dữ, muốn phản bác, nhưng đây đúng là sự thật.

Chuyện đang nghĩ trong đầu liền buột miệng thoát ra: “Tỷ tỷ không phải cũng là phụng tử thành hôn* sao……”

p/s: Phụng tử thành hôn: Bác sĩ bảo cưới

Lâm Ức Đan nói được một nửa, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của tỷ tỷ, nháy mắt im miệng, “Tỷ tỷ, đó…… Đó đều là quỷ hồn của Lâm Vân Tịch quấy phá……”

“Câm miệng!” Lâm Tử Huyên lạnh lùng nhìn nàng ta.

“thịên hạ này căn bản không có chuyện quỷ hồn, chớ có nói năng bậy bạ, chuyện này nếu truyền tới tai quân thượng, ngay cả thái tử điện hạ cũng phải chịu liên lụy.”

“Huyên nhi, nàng thật sự đã trở lại, thật sự đã trở lại.” Trần thị sắc mặt tái nhợt, đến bây giờ cơ thể vẫn còn đang run rẩy, bà ta giống như chim sợ cành cong*, chỉ cần có một chút động tĩnh , thần kinh sẽ ngay lập tức trở nên căng thẳng.

p/s : Chim sợ cành cong:là nỗi sợ của loại chim từng bị trúng tên phóng ra từ một cánh cung cũng cong cong. Sau lần chết hụt với mũi tên từ cánh cung đó, hễ nhìn thấy cành cây cong là chim sợ, bởi chim bị ám ảnh cái cánh cung cong cong từng suýt đoạt mạng chim.

Lâm Tử Huyên sắc mặt âm trầm không nói lời nào, đi tới bên lư hương nhỏ màu vàng.

Hương ngưng thần tĩnh khí được đốt lên, một lúc sau, từng đợt khói nhẹ bay lên, trong phòng phảng phất một mùi thơm lạ.

Lâm Thừa Tướng đứng chắp tay sau lưng nhìn bọn họ.

Giữa lông mày ông ta có khí chất không giận mà uy, ở lâu trên địa vị cao, cỗ khí chất này cũng được ông ta phóng thịch vô cùng nhuần nhuyễn!

Ông ta đi tới, sắc mặt của Trần thị phá lệ trở nên tái nhợt và suy yếu.

Nghĩ những cảnh tượng quỷ dị vừa rồi, trong lòng ông ta liền run rẩy.

“Trần thị, đem sự tình năm đó nói cho rõ ràng, nếu ngươi không nói rõ ràng, chúng ta cũng không biết nên giúp ngươi như thế nào.”

Chuyện năm đó, ông ta vẫn luôn nhắm một mắt mở một mắt.*

p/s Nhắm một mắt, mở một mắt: nghĩa là biết nhưng không ngăn cản cũng không truy cứu trách nhiệm..

Bây giờ lại nháo ra chuyện có quỷ, ông ta muốn biết rõ ràng, để có thể ứng đối với quân thượng nếu như bị hỏi tới.

Ông ta biết chuyện này không thể giấu được nữa.

Quân thượng có nhiều tai mắt, chuyện này rất nhanh sẽ truyền tới chỗ quân thượng.

Cơ thể Trần thị đột nhiên run lên dữ dội, khuôn mặt trở nên căng thẳng và méo mó, giống như không thể chịu được thống khổ.

Lâm Tử Huyên đứng ở một bên chậm rãi đi tới.