Chương 39: ĐỀU GÓP THÀNH MỘT ĐỐNG ĐI

“Thúc thúc, cháu phải sửa lại vài lần, không phải cháu không sợ mẫu thân, mà là sợ mẫu thân lo lắng. Mẫu thân nếu không thấy được cháu và ca ca thì sẽ không yên lòng, cảm ơn thúc thúc vì tối hôm nay!”

Lâm Tử Dập cười tủm tỉm, che giấu cảm xúc chân thật trong mắt.

Hắn đương nhiên là sợ lão nương nhà mình.

Mỗi khi mẫu thân đánh hắn đểu ra tay rất tàn nhẫn, chưa bao giờ nương tay.

Đây còn không phải là do bé bị đánh đến sợ rồi sao?

Lâm Tử Dập nhìn hắn với vẻ mặt cảm kích. Bé đã từng gặp hắn hai lần, cũng biết tính tình của hắn.

Hắn có khí chất ngay thẳng, dù ở trong bóng tối vẫn không thể che giấu được khí chất cao quý.

Thật ra, bé có thể đoán được hắn là ai, chỉ là không chắc chắn mà thôi.

Hắn chính là Dịch Vương điện hạ của Minh Nguyệt Cung .

Dưới sự ảnh hưởng của ông nội và bà nội, chuyện xảy ra ở Ngũ Châu này cũng chảy vào trong đầu bé như dòng suối nhỏ.

Lâm Tử Dập bé không có bản lĩnh gì khác, ngược lại khả năng nhìn người vô cùng chuẩn, vị thúc thúc này là một người tốt.

Chuyện của mẫu thân chắc chắn bé sẽ không nói với ai.

Đương nhiên, bé nhất định sẽ không tin lời hắn nói, rằng hắn đi theo mẫu thân chỉ là vì xem trò hay.

Có lẽ hắn muốn điều tra về chuyện của mẫu thân và Lâm thừa tướng.

“Thúc thúc, người hãy đồng ý với Dập nhi, không được để lộ chuyện tối nay.”

Long Diệp Thiên nhướng mày, nghiêm túc nhìn bé, hỏi tiếp: “Dập nhi, mẫu thân ngươi có quan hệ gì với phủ Thừa tướng?”

Long Diệp Thiên suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng hỏi.

Lâm Tử Dập vội vàng lắc đầu.

“Thúc thúc, vấn đề này thúc đã hỏi Dập nhi tận hai lần rồi, Dập nhi thật sự không biết. Nếu cháu biết thì đã không theo mẫu thân đến phủ Thừa tướng rồi.” Lâm Tử Dập là thật sự không biết, nhưng mà trong lòng cũng đã đoán ra được.

Nhưng bé sẽ không nói cho hắn biết!

Trên đời này nào có chuyện gì dễ dàng như vậy? Muốn biết cái gì thì có thể biết cái đó?

Long Diệp Thiên nghĩ một chút, lại nhịn không được tò mò hỏi: “Phụ thân của các cháu đâu?”

Khi hỏi chuyện này, trong lòng Long Diệp Thiên khẽ run lên.

Hai người huynh đệ bọn họ dùng thuật đổi mặt.

Tại sao bọn họ phải che giấu dung mạo thật của mình chứ.

Mẫu tử ba người này, đều khiến cho hắn rất tò mò.

Nhắc tới hai chữ phụ thân, trong lòng Lâm Tử Dập liền cảm thấy mất mát.

Bé bỗng nhiên cười híp mắt, đáng yêu tới mức khiến người ta muốn hôn một cái: “Thúc thúc, lần đầu tiên gặp mặt đã hỏi nhiều như vậy, có phải là rất không lễ phép không?”

Không phải bé không nói, mà căn bản là bé cũng không biết phụ thân mình là ai.

Bé từng hỏi mẫu thân vài lần, người đều nói là phụ thân của bọn họ đã chết rồi.

Khi hỏi đến lần thứ ba, mẫu thân liền cấm không cho phép hỏi về chuyện này nữa.

“Là ta thất lễ rồi!” Long Diệp Thiên cười cười.

Hắn cúi đầu, không hiểu vì sao đáy mắt không lại hiện lên một tia mất mát.

Tại sao?

Hắn không tìm được nguyên nhân.

Phụ thân đứa nhỏ này cũng không có quan hệ gì với hắn, tại sao trong lòng hắn lại xuất hiện loại cảm xúc này.

Đứa nhỏ này, tuy trông có vẻ vô tâm, nhưng thật ra rất cẩn thận!

Đúng là không thể xem nó như những đứa trẻ bình thường được mà.

Nhìn thấy sự mất mát trong mắt hắn, không hiểu sao Lâm Tử Dập lại cảm thấy đau lòng.

“Thúc thúc, thật ra đây cũng không phải là chuyện gì không thể nói, cha cháu đã chết trước khi chúng cháu ra đời.”

“Đã chết?”

Dưới mặt nạ, Long Diệp Thiên nhíu chặt mày, có chút giật mình!

Đã chết?

Kết quả này, hắn chưa từng nghĩ tới.

“Dập nhi, ngủ đi!” Long Diệp Thiên đắp chăn cho Lâm Tử Dập.

Trong lòng chợt lóe lên một tia cảm xúc kỳ lạ.

“Thúc thúc cũng trở về nghỉ ngơi đi! Đã muộn rồi, thúc thúc chú ý an toàn.”

Lời quan tâm của Lâm Tử Dập khiến hắn nhoẻn miệng cười.

“Thúc thúc sẽ cẩn thận.”

Long Diệp Thiên thấy Lâm Tử Dập ngủ say rồi, liền đứng dậy bay ra khỏi phòng, đi đến hậu viện.

Bầu trời mùa xuân giống như ngọc, tỏa ra ánh sáng lóa mắt, màu sắc lộng lẫy, ngây ngất lòng người.

Nhìn hai bóng người hài hòa dưới ánh trăng kia vừa nói vừa cười, đôi mắt Long Diệp Thiên càng thêm sâu thẳm.

Nguyệt thần y này và Diệp Tấn Hoàn vậy mà lại là sư huynh muội.

Thân phận của Diệp Tấn Hoàn rất thần bí, thân phận của Nguyệt thần y lại càng bí ẩn hơn.

Hơn nữa!

Bây giờ đều tụ tập lại một chỗ rồi. Xem ra, hắn phải điều tra cẩn thận.

Bóng đen lóe lên, nháy mắt biến mất tại chỗ.

Ánh nguyệt viên.

“A…”

Sáng sớm yên lặng bị âm thanh hoảng sợ phá vỡ.

Hai ma ma dậy sớm hầu hạ Trần thị rời giường, nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu trong phòng thiếu chút nữa đã bị dọa ngất.

Xảy ra chuyện như vậy, ma ma còn lại không dám trì hoãn, vội vã đi Lê viện bẩm báo cho Lâm thừa tướng.

Hiện tại Tô thị đang có thai, Lâm thừa tướng càng thêm sủng ái nàng ta, phần lớn thời gian đều sẽ ở Lê viện.

Không đến một nén hương, trong Ánh Nguyệt viện đã chật kín người.

Lâm thừa tướng nghe tin chạy tới đây.

Nhìn cảnh tượng máu me kia, ông ta chỉ cảm thấy sáng sớm đã xui xẻo, tức ngực khó thở. Ông ta khó chịu đến mức muốn đánh người.

Khi nhìn thấy mấy chữ to dùng máu tươi viết lên.

Trần thị đền mạng cho ta.

Lâm thừa tướng suýt chút nữa không thở nổi.

Mà Tô thị đi theo Lâm thừa tướng qua đây, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền cảm thấy là ông trời đang giúp mình.

Bà nhìn thoáng qua Trần thị bị dọa ngất đi, trong lòng vô cùng vui sướиɠ!

Bao nhiêu năm qua, Trần thị đều dùng thái độ cao cao tại thượng chèn ép bà. Nếu không phải Thừa tướng sủng ái bà, cũng không biết bà đã bị nữ nhân này hại chết bao nhiêu lần rồi.

Bà bỗng giơ khăn tay lên, vừa khóc vừa nói: “Nữ nhi của ta, rốt cuộc con đã chết thảm đến mức nào, mới có thể chết không nhắm mắt, trở về báo thù kẻ đã hại mình? ”

Bà nói một câu vô ý lại nháy mắt kéo suy nghĩ của mọi người trở về.

Lâm Ức Đan nghe tin cũng vội vã chạy tới. Khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng mẫu thân mình, nàng ta không thể tin nổi hai mắt của mình.

Quay đầu lại, phân phó một ma ma có thể tin được, bảo đối phương hỏa tốc chạy tới Đông Cung mời Thái Tử Phi trở về.

“Đánh thức Trần thị cho bổn tướng gia.” Lâm thừa tướng tức giận đến toàn thân run rẩy.

Hắn đỡ lấy Tô thị đang lệ rơi đầy mặt bên cạnh.

Hai ma ma của Trần thị run run rẩy rẩy đi qua.

Phải biết rằng oan hồn không tiêu tan, nếu không cẩn thận đυ.ng vào sẽ gặp xui xẻo.

Hai ma ma kéo cái chăn đầy máu ra.

“Phu nhân, mau tỉnh lại đi ạ.”

Gọi mấy lần, Trần thị đều không có phản ứng.

Một ma ma hạ quyết tâm, ấn vào huyệt nhân trung của Trần thị.

Trần thị chậm rãi tỉnh lại!

Bà ta chậm rãi mở mắt, “Trần thị, bà đền mạng cho ta.”

Giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu khiến Trần thị hoảng sợ, hai tay quơ quơ xung quanh.

“Lâm Vân Tịch, ngươi tránh ra, ngươi tránh ra…”

Hai ma ma bị bộ dáng điên khùng của bà ta dọa sợ.

Nhanh chóng đứng dậy, hai mảnh vải trắng nháy mắt hóa thành tro bụi, rơi lả tả xuống đất.

“A!” Hai ma ma bị cảnh tượng quỷ dị này dọa sợ tới mức thét lên, vội vàng chạy ra ngoài.

Mọi người nhìn thấy cảnh này này, càng thêm tin tưởng chuyện hồn ma Lâm Vân Tịch trở về báo thù.

“Mẫu thân, mẫu thân.” Lâm Ức đan vội vàng chạy vào ôm lấy Trần thị đang phát điên.

“Mẫu thân, không sao đâu, bây giờ đang là ban ngày.”