Chương 38: KHÔNG KHϊếp SỢ NHƯ VẬY

Trần thị đột nhiên ngẩng đầu lên, vì vậy mà lập tức ngây ngẩn cả người, bà cực kỳ sợ hãi mà nhìn Lâm Vân Tịch với mái tóc dài che mặt.

Bóng dáng kia lơ lửng giữa không trung, duỗi đôi tay, móng của mười ngón tay kia vừa dài vừa nhọn. Mà thứ khiến cho bà sợ hãi nhất chính là lớp dầu mờ nhạt trên các đầu ngón tay, giống như là đôi tay kia thường xuyên được dùng để gϊếŧ người, muốn có bao nhiêu đáng sợ, liền có bấy nhiêu đáng sợ!

Cơ thể Trần thị run rẩy như cầy sấy, hàm răng trên và dưới đánh vào nhau, khiến bà như thế nào cũng không khống chế được.

Nàng vậy mà trở về tìm thi thể của mình.

Thi thể của nàng trong ngày hôm đó đã bị người ném tới dãy núi rồi, đã sớm bị ma thú ăn hết, làm gì còn thi thể đâu?

Xung quanh dãy núi Khỉ Lệ, ma thú ăn thịt người rất nhiều.

Nếu nói cho nàng, thi thể nàng sớm đã bị bà ném tới dãy núi Khỉ Lệ đút cho ma thú, chẳng phải chỉ sợ là trong đêm này nàng sẽ lấy mạng của bà mất.

“Thi thể ta ở đâu? Nếu không nói, ta sẽ gϊếŧ ngươi ngay bây giờ.”

Âm thanh của Lâm Vân Tịch tức giận giống như đã nhẫn nại đến cực hạn.

Ngón tay dài sắc nhọn kia của nàng toát ra ánh sáng khủng bố, duỗi vài cái về phía Trần thị.

Cơ thể Trần thị cuộn tròn tới mức hận không thể biến mất.

Xem ra chỉ có thể ăn ngay nói thật thôi, bằng không, bà sẽ chết vô cùng thảm hại! Hơn nữa bà không hề muốn chết!

“Ô ô… Ta, ta nói, thi thể ngươi bị người ném ở dãy núi Khỉ Lệ, tất cả đều là chủ ý của Thái tử điện hạ, Tịch nhi, đó mới là người mà ngươi muốn tìm, chúng ta chỉ nghe lệnh mà làm.”

Trần thị tuy rằng bị dọa đến hồn vía lên mây, nhưng vẫn biết đem trách nhiệm đẩy hết lên người Thái tử.

Thái tử điện hạ là nam tử Lâm Vân Tịch yêu nhất lúc vẫn còn sống, cũng là nam tử mà nàng sợ nhất. Lúc này Lâm Vân Tịch đã chết, nàng hẳn là vẫn sợ Hiên Viên Dục.

Bị ném tới dãy núi Khỉ Lệ, nói như vậy, nguyên chủ là do người từ dãy núi Khỉ Lệ mang đi.

Là vậy sao?

Chính hôn lễ đặc thù kia đã khiến nàng xuyên qua, còn có cặp mắt màu đỏ tươi kia, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Người mang nàng về lại là ai?

Việc linh hồn nàng xuyên qua rồi tiếp tục sống là điều có thể tha thứ, nhưng tên nam tử kia lại là chuyện như thế nào?

Ngày đó bọn họ đều bị hạ dược.

Lúc sau, nàng đi hỏi thăm một chút, ở nơi này có một loại phương pháp xung hỉ tục tử vô cùng lưu hành.

Nàng và nam tử kia đều bị cho uống canh tục tử.

Chính là bởi vì có canh tục tử kia, nàng mới có thể mang thai một đôi bảo bối.

Lúc ấy, thời điểm vừa mới biết đến, trong lòng nàng còn vô cùng sợ hãi, đến yêu đương nàng còn chưa được trải nghiệm qua.

Cuộc sống trực tiếp nhảy đến giai đoạn sinh hài tử, sự sợ hãi kia cũng không thể giảm xuống dù chỉ một chút.

Điều khiến nàng chờ mong chính là niềm vui sau khi hài tử được sinh ra.

Từ nay về sau, trong cuộc đời nàng, ngoại trừ việc tu luyện chính là nuôi hài tử.

“Trần thị, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, hành vi phạm tội của các ngươi, ta sẽ khiến cho người trong thiên hạ đều biết, ngươi cứ chờ mà xem, ngươi thế mà dám ném bản tiểu thư đến núi đút cho ma thú.”

Lâm Vân Tịch nói xong, trong tình huống Trần thị không nhìn rõ, nàng nháy mắt đem hai túi máu trong tay ném ra khắp căn phòng của Trần thị, máu bắn ra khắp nơi.

Khung cảnh toàn là máu đỏ tươi càng khiến người hoảng sợ đến hít thở không thông!

Loại chất lỏng đỏ như máu này là nàng dùng một loại nguyên liệu đặc thù phối chế ra, có độ ấm thì sẽ tự động biến mất.

Phát hiện bất ngờ này chính là nguyên nhân đã khiến nàng vui vẻ suốt một khoảng thời gian.

Hiện giờ, chính là lúc để nó phát huy tác dụng.

Bầu không khí mà nàng tạo ra, tuyệt đối quỷ dị, khiến người tin tưởng không thể nghi ngờ.

Nàng làm như vậy, còn là vì có một cái mục đích lớn hơn, chính là tên tra nam Hiên Viên Dục kia.

Nàng muốn tìm được chứng cứ từ nơi này, ở trong tiệc mừng thọ Quân phụ của hắn ta, đưa cho hắn ta một phần đại lễ.

Đến lúc đó, nàng liền có trò hay để xem.

“A!” Nhìn đến máu đỏ tươi, mắt Trần thị không ngừng trợn trắng mắt, trong khoảnh khắc sợ hãi đến cực điểm, bà đã không còn bất kì năng lực tự hỏi nào.

Lâm Vân Tịch vừa nhìn, đột nhiên cảm thấy thời cơ đã tới rồi.

Nàng đột nhiên vươn ra một đôi móng vuốt phát sáng, âm thanh chậm chạp như ma quỷ đòi mạng: “Trần…thị, trả mạng cho ta.”

Giọng nói chậm chạp đáng sợ làm cho cơ thể Trần thị không ngừng run rẩy.

Nháy mắt, Trần thị sống sờ sờ bị dọa cho hôm mê bất tỉnh.

“Chậc!” Lâm Vân Tịch vén mái tóc che khuất gương mặt ra.

“Khϊếp sợ như vậy, còn dám làm chuyện trái với lương tâm? Sớm muộn gì cũng bị hù chết.”

Sau đó, Lâm Vân Tịch lấy ra hai tấm vải bố trắng viết hai hàng chữ đỏ tươi treo ở trên giường Trần thị.

Ngắm nhìn kiệt tác của chính mình, Lâm Vân Tịch cười quỷ dị.

Trần thị, chờ ngươi tỉnh táo lại, hình thấy khung cảnh trước mắt, nhất định sẽ lại bị dọa đến phát ngất một lần nữa.

Lâm Vân Tịch nhanh chóng quan sát căn phòng một chút.

Trong phủ Thừa tướng này, có rất nhiều bí mật xấu xí.

Mỗi bí mật bất kỳ bị phanh phui ra, đều có thể lấy mạng người.

Lâm Vân Tịch tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Nàng nhanh chóng đi đến giá sách làm từ gỗ đàn hương cách đó không xa.

Tìm kiếm khắp nơi.

Ở trong phủ, trừ Thừa tướng, thì bí mật của phu nhân Thừa tướng chính là nhiều nhất.

Lâm Vân Tịch lục tung một lượt, trong tay cầm một chồng giấy.

Nàng xem qua loa nội dung bên trên một chút.

Nháy mắt có được rất nhiều nhược điểm của Trần thị.

Đem đồ vật trả về lại chỗ cũ, nàng lại lấy một số khác thả vào bên trong linh phách giới.

Nàng thu lại kết giới, nhanh chóng rời khỏi căn phòng.

Sáng mai, phủ Thừa tướng này sẽ còn náo nhiệt hơn so với trong tưởng tượng của nàng.

Mà bên ngoài, hai ma ma gác đêm chỉ cách có một cánh cửa đều không nghe được tiếng vang ở bên trong dù chỉ một chút.

Ngủ đến nỗi giống như lợn chết.

Mà trong phủ Thừa tướng, thị vệ vẫn đang tìm kiếm tung tích của thích khách như cũ.

Qua một lúc lâu, bọn họ vẫn không có bắt được thích khách.

Trên nóc nhà cách đó không xa, đột nhiên xẹt qua một bóng đen.

Lâm Tử Dập nhìn hình bóng mẫu thân bay đi, trong lòng bé hiện lên một tia sốt ruột.

“Nhanh, nhanh, thúc thúc, đưa ta trở về, còn chần chừ là không về kịp đâu.”

Lâm Tử Dập lúc này có chút sốt sắng.

“Được!” Long Diệp Thiên nhìn bóng hình xinh đẹp thần bí đã đi xa mà cười cười.

So tốc độ sao…

Hắn bế Lâm Tử Dập lên, bóng đen chợt lóe, nhanh chóng biến mất ở nóc nhà, nơi bọn họ vừa đứng, giống như có một trận gió thổi nhẹ qua, một chút dấu vết cũng không lưu lại.

Lâm Vân Tịch trở lại Tế Thế Đường, việc đầu tiên chính là đi xem hai đứa nhỏ của mình.

Lâm Tử Dập nhảy vào từ cửa sổ, trong giây phút Lâm Vân Tịch mở cửa, bóng hình nho nhỏ của bé đã ngủ say dưới tấm chăn.

Nhìn đứa con đang ngủ, lòng Lâm Vân Tịch không tự chủ mà cảm thấy yên tâm.

Trên đường đi, nàng vẫn luôn lo lắng Dập nhi sẽ đi theo nàng ra ngoài, trong lòng vẫn còn lo lắng?

“Tiểu tử thúi, đêm nay xem như con ngoan ngoãn.”

Lâm Vân Tịch cười cười, nàng đóng lại cửa phòng đi ra ngoài.

Nàng không phải lo lắng cho Thần nhi, điều khiến nàng phải lo lắng chính là Dập nhi .

Tiếng bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển dần dần đi xa.

“Hô!” Lâm Tử Dập thở ra một hơi thật sâu!

“Nguy hiểm thật, xém chút nữa là đã bị mẫu thân phát hiện.” Lâm Tử Dập vỗ vỗ l*иg ngực.

“Nhóc sợ mẫu thân như vậy vì sao còn muốn lẻn ra ngoài?”

Long Diệp Thiên đột nhiên xuất hiện, ngồi bên cạnh giường buồn cười mà nhìn bé.

Lâm Tử Dập gãi gãi đầu, nụ cười có chút ngượng ngùng.

Bé nói năng ngọt xớt: “Thúc thúc, không phải đã nói là ta lẻn ra ngoài sao? Ta chỉ lo lắng cho mẫu thân của ta.”

Long Diệp Thiên nhướng mày nói: “Nhìn dáng vẻ của nhóc, rõ ràng là rất sợ mẫu thân mình.”