Chương 37: ĐÂY MỚI LÀ MỤC ĐÍCH NÀNG TỚI PHỦ THỪA TƯỚNG

Thân ảnh nho nhỏ nhanh chóng di chuyển như một tia chớp trên nóc nhà.

Long Diệp Thiên nhìn bóng hình cực nhanh của bé, ý cười tuyệt mỹ bên khóe miệng dưới ánh trăng càng thêm nhu hòa.

Ngay sau đó,

Hắn nhanh chóng đi theo qua đó.

Thú vị!

Thật là thú vị.

Đứa nhỏ trước mắt này, so với hắn năm đó còn lợi hại hơn!

Hai thân ảnh một lớn một nhỏ như ảo như thật, nhanh chóng di chuyển trên nóc nhà.

Dưới ánh trăng nhu mỹ, bóng đen lướt qua nhanh chóng, lộ ra sự quỷ dị!

Bên trong Ánh Nguyệt viện của Trần thị.

Ánh Nguyệt viện vô cùng xa hoa, nơi này không chỉ rộng lớn, mà còn cực kỳ hoa lệ, thật sự có thể nói là tường cột chạm trổ, kim bích huy hoàng, mái hiên tứ giác nhếch lên cao, đẹp đến nỗi giống như chú chim én đang giương cánh muốn bay đi.

Lâm Vân Tịch nhìn Trần thị đã chìm vào giấc ngủ, lắng nghe tiếng hô hấp trầm ổn, nhẹ nhàng của bà, ngủ thật sự rất sâu.

Nàng nở nụ cười quỷ dị, nhanh chóng từ cửa sổ lách mình tiến vào trong phòng Trần thị.

Cảnh giới cao nhất của nhân sinh, chính là tùy tâm sở dục mà không vượt quá giới hạn.

Tối nay, nàng phải làm quỷ thật tròn vai!

Mặc dù nàng cũng rất sợ quỷ, càng sợ ra cửa lúc nửa đêm.

Trong phòng Trần thị, tất cả dụng cụ đều được làm bằng gỗ đàn hương, vật trang trí đều âm thầm chứng minh thân phận cũng như địa phu nhân Thừa tướng của bà.

Trên chiếc giường to rộng làm bằng gỗ đàn hương, sau tấm màn phù dung hoa lệ tôn quý, thoát xuống bộ quần áo cầu kì, Trần thị không có bao nhiêu khác biệt so với nữ nhân bình thường.

Lâm Vân Tịch thả xuống mái tóc dài chấm eo, dáng người linh hoạt kia của nàng nhìn không sót thứ gì.

Vì không cho người bên ngoài nghe được âm thanh, nàng đã thiết lập kết giới trong phòng.

Cách đó không xa, Lâm Tử Dập vừa thấy, trong nháy mắt hai vai rũ xuống, đôi mắt to như hắc diệu thạch lập tức mất đi ánh sáng.

“Xem ra tối nay đến một chuyến phí công rồi, thúc thúc, ta thấy chúng ta vẫn là về nhà đi ngủ thôi.”

“Vì cái gì?” Long Diệp Thiên khó hiểu mà nhìn bé, đây không phải là vừa mới tới sao, kịch còn chưa có xem, nếu trở về, đó mới là đến phí công.

Lâm Tử Dập chu cái miệng nhỏ chỉ vào sân viện Trần thị, ánh sáng trong đôi mắt to sáng ngời như hắc diệu thạch ảm đạm.

“Thúc thúc, ngươi có thể nghe được âm thanh trong viện không?”

Lâm Tử Dập nhìn về phía Ánh Nguyệt viện mà chu chu môi.

Dáng vẻ nhỏ bé kia, cực đáng yêu!

Long Diệp Thiên nhíu mày, linh thức từ trong cơ thể bay ra ngoài, cái gì cũng không nghe được.

“Mẫu thân của nhóc biết sử dụng kết giới?” Long Diệp Thiên vô cùng kinh ngạc!

Tại năm đại lục này, pháp sư kết giới không có nhiều lắm.

Hắn cũng vậy, vừa rồi không hề phát hiện nữ nhân kia thiết lập kết giới.

Hắn hơi nhíu mày, nếu dùng sức mạnh để phá kết giới, không chỉ làm hỏng chuyện tốt của nàng, mà quan trọng nhất chính là sau khi bị nàng phát hiện, về sau hắn cũng đừng mơ tới gần nàng.

Đôi mắt đen nhánh như mực của Long Diệp Thiên quan sát khắp nơi, lại không thể suy nghĩ ra biện pháp phá kết giới.

Vẻ mặt Lâm Tử Dập héo úa, không chút để ý mà nói: “Mẫu thân của ta luôn như vậy, nàng làm việc sẽ thích để lại một chiêu phòng hờ, việc mà nàng không muốn bị người biết được, thì tuyệt đối sẽ không ai có thể biết tới.”

Mày rậm của Long Diệp Thiên hơi nhíu, hắn không định phá đi trận pháp kia.

Ánh mắt Long Diệp Thiên nhìn Lâm Tử Dập, trong đầu hiện lên một tia sáng, hắn hơi thăm dò mà hỏi: “Nhóc biết mẫu thân nhóc cùng phủ Thừa tướng có mối quan hệ như thế nào không?”

“Thúc thúc, ngươi đây là ăn dứa hỏi dứa chua, biết rõ còn cố hỏi? Ngươi không cảm thấy nếu ta đã biết, còn phải chờ đến khuya mới lén ra ngoài đi theo mẫu thân sao? Nhưng thúc thúc thật ra là ai? Vì sao vẫn luôn đi theo mẫu thân của ta?”

Long Diệp Thiên đột nhiên cảm thấy, bản thân tự đào một cái hố cho chính mình.

Đứa nhỏ này không dễ lừa.

“Tò mò!” Long Diệp Thiên lạnh lùng ném ra hai chữ.

“Tò mò…”

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng hét phẫn nộ.

“Có thích khách!”

Long Diệp Thiên đột nhiên có cảm giác thở dài nhẹ nhõm.

Hai người nhìn về phía phát ra âm thanh ồn ào.

Bầu trời đêm xa xôi mà tối đen, sao trời mờ mịt, tràn ngập bí ẩn.

Một đám thị vệ giơ cây đuốc chạy vội vàng.

Hai người biết, nơi này ngoại trừ bọn họ còn có người khác.

Trên nóc nhà, xuất hiện một hộ vệ linh lực cấp ba.

Long Diệp Thiên vừa thấy, bàn tay vung lên, bày ra kết giới xung quanh hắn cùng Lâm Tử Dập.

“Thúc thúc, không nghĩ tới ngươi cũng là một pháp sư kết giới?” Lâm Tử Dập kinh ngạc nhìn không gian kỳ dị, đôi mắt to tròn lập lòe sự hâm mộ.

“Có biết một chút.” Long Diệp Thiên giờ phút này đúng là có vài phần khiêm tốn.

Đối mặt với đứa nhỏ này, hắn đột nhiên phát hiện mình không biết giận.

Đây chính là việc xưa nay chưa từng có.

Hộ vệ bên ngoài cố gắng truy tìm thích khách, một loạt tiếng bước chân ồn ào từ xa tới gần.

Mà trong phòng Trần thị, âm thanh sợ hãi đến tê tâm liệt phế cũng bị ngăn cách với thế giới bên ngoài kết giới.

“Trả lại mạng cho ta…”

Lâm Vân Tịch rung rung tấm vải trắng, đầu tóc rối bời, âm thanh khủng bố giống như ma quỷ tới lấy mạng.

Từng tiếng, từng tiếng một giống như bùa đòi mạng.

Bóng hình quỷ dị, âm thanh ghê rợn, làm Trần thị sợ hãi đến mức toát ra mồ hôi lạnh, toàn thân bà phát run, phảng phất giống như xung quanh có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bà, cơ thể bà trốn ở trong chăn, gắt gao mà cuộn tròn lại.

Cặp mắt sắc bén kia, nay chỉ còn lại sự sợ hãi cùng tuyệt vọng.

“Lâm, Lâm Vân Tịch, không phải là ta gϊếŧ ngươi, là Thái tử điện hạ, là Thái tử điện hạ muốn ta làm như vậy. Oan có đầu nợ có chủ. Ngươi, ngươi phải đi tìm Thái tử điện hạ, ngươi không nên tới… tới tìm ta. Ngươi… ngươi hẳn là đi tìm Thái tử điện hạ.”

Trần thị sợ hãi đến nỗi thịt trên mặt đều run rẩy, hàm răng trên dưới đánh vào nhau, đến lời nói đều không nói được hoàn chỉnh, sớm đã bị dọa đến hồn phi phách tán.

Từng đợt lông tơ dựng đứng lên thể hiện bà đã sợ hãi tới cực điểm!

Lâm Vân Tịch sớm đã biết là chủ ý của cái tên tra nam kia, nếu không có sự cho phép của hắn, chỉ bằng bà cùng Lâm Tử Huyên, cũng không dám làm như vậy.

Nguyên chủ chỉ là một đứa phế vật không thể tu luyện, đường đường là Thái tử, làm sao có thể chịu cưới một đứa phế vật để tự rước lấy nhục? Vậy là đã biết mọi chuyện cùng tên cầm thú kia chắc chắn có quan hệ!

Nếu không có lời tiên đoán của Thiên sư, nguyên chủ và Thái tử một chút quan hệ cũng không có.

Thiên sư đáng chết, ngươi cũng phải chịu tội vì chuyện này.

“Là các ngươi, là các ngươi gϊếŧ ta… Ta muốn toàn bộ các ngươi phải chôn cùng ta, toàn bộ đều phải chôn cùng ta…”

m thanh Lâm Vân Tịch chậm chạp mang theo sự độc ác thật sâu, âm thanh kia tựa như đao sắc, một nhát lại một nhát chém vào trái tim Trần thị.

“Vân Tịch, mẫu thân biết sai rồi, ta chính là đích mẫu của ngươi, bây giờ ngươi tạm tha cho ta đi! Ngày mai ta đốt cho ngươi thật nhiều tiền giấy, làm cho ngươi ở bên kia trải qua tốt một chút… Ngươi không cần ở đây dây dưa với ta, ta thật sự vô tội, đều là chủ ý của Thái tử điện hạ, nếu là ta, ta nào dám làm ra sự tình lớn mật như vậy!”

Trần thị bị dọa đến khóc tê tâm liệt phế, hơn nữa nàng khóc lớn tiếng như vậy, vậy mà ma ma chỉ cách có một tấm cửa không hề phát hiện, trong ánh mắt tuyệt vọng kia của bà, chỉ có sự sợ hãi!

Phi!

Lâm Vân Tịch nhịn không được trợn trắng mắt, nữ nhân khẩu thị tâm phi, những tờ tiền giấy đó ngươi chuẩn bị cho chính mình còn không kém nhiều lắm.

“Ta hỏi ngươi, thi thể của ta đâu? Thi thể của ta ở đâu? Ngươi nếu không nói sự thật, tối nay ta liền gϊếŧ ngươi, để ngươi xuống dưới bồi ta, mỗi ngày làm trâu làm ngựa cho ta, mỗi ngày ta đều sẽ tra tấn ngươi.” Lâm Vân Tịch thê lương mà quát lớn, giả vờ cực kỳ cực kỳ tức giận.

Dọa nửa ngày, đây mới là mục đích thực sự khiến nàng tới phủ Thừa tướng.

“A!” Trần thị nháy mắt ngừng khóc thút thít.