Thấy nàng đột nhiên có hứng thú với chuyện của Thái Tử Phi, Diệp Tấn Hoàn không khỏi nghi hoặc nhìn nàng vài lần.
Nguyệt Nhi cũng không giống người thiếu mười vạn kim tệ
Đến cả quyền quý, nàng cũng không để trong mắt.
Nhìn Lâm Tử Thần và Lâm Tử Dập đang nghiêm túc đọc sách ở một bên, hắn đè thấp thanh âm nói: “Nguyệt Nhi, ta cũng đã tới xem qua cho nàng ta, Vân thần y được người dân đại lục Mộng Trạch kính trọng nhất cũng tới xem cho nàng ta, từ mạch tượng có thể thấy, thân thể nàng ta không có vấn đề gì lớn, nàng ta đau bụng đau eo, ăn rất nhiều đan dược nhưng vẫn không tốt lên được, cũng không tra được nguyên nhân bệnh, hơn nữa… hơn nữa quỳ thủy cũng quá không bình thường.”
“Nga!” Lâm Vân Tịch nhanh chóng liếc mắt nhìn Diệp Tấn Hoàn đang đỏ mặt khi nói tới đây.
Hắn là y sư, trong mắt y sư, dù nam hay nữ đều chỉ là người bệnh, hắn đỏ mặt cái gì?
Chẳng qua, đau bụng, đau eo… là bệnh phụ khoa sao?
“Hài tử của nàng ta đâu?”
“Hài tử?” Diệp Tấn Hoàn kinh ngạc nhìn nàng.
Nàng dường như cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện của Thái Tử Phi.
Thật ra, hắn vẫn luôn tò mò về thân phận của Nguyệt Nhi.
Hơn nữa Nguyệt Nhi làm thế nào biết Thái Tử Phi có hài tử.
Nàng ta từng có hài tử, nhưng vào đêm tân hôn đã sinh non.
Rất ít người biết chuyện này.
Nhưng hắn không thể nói cho Nguyệt Nhi, chuyện này sẽ mang đến phiền toái cho nàng.
Ngày sau nếu người của Thái Tử Đông Cung tới đây mời Nguyệt Nhi đi chữa bệnh, nàng tự nhiên sẽ biết được chuyện này.
Thái Tử biết rõ Thái Tử Phi có thai, nhưng đêm tân hôn vẫn muốn hành phòng.
Suy tính của Thái Tử trong đó, hắn hoặc nhiều hoặc ít đều có thể nhìn ra một chút.
Chuyện này không đơn giản!
Người sáng suốt đều nhìn ra được.
“Nguyệt Nhi, nàng ta không có con.”
Nghe Diệp Tấn Hoàn nói làm Lâm Vân Tịch hơi khϊếp sợ!
Sao có thể?
Lâm Vân Tịch có chút không thể tin tưởng!
“Ngươi hỏi ta vì cái gì? Ngươi lớn lên xinh đẹp hơn ta, lại gả cho người so với ta còn tốt hơn, một thứ nữ như ngươi dựa vào cái gì mà có thể đè lên đầu ta như thế, vì tương lai của ta và Thái Tử điện hạ, vì hài tử trong bụng ta, ngươi phải chết thì thiên hạ này mới có thể được an bình.”
Những lời Lâm Tử Huyên nói ngày đó đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Nàng ta vậy mà lại không có hài tử?
Sao có thể?
Lúc ấy, Lâm Tử Huyên quả quyết như vậy, chắc chắn sẽ không lại lừa gạt nguyên chủ.
Nguyên chủ chính là bởi vì những lời này mà chịu đả kích nghiêm trọng.
Mới có thể có ý muốn chết.
Mộng tưởng của nàng chính là gả cho Hiên Viên Dục, nàng mỗi ngày đều an an tĩnh tĩnh ngày được gả đi đến.
Nhưng nguyên chủ đợi Hiên Viên Dục nhiều năm như vậy, chờ tới không phải hạnh phúc nàng thiết tha mơ ước, mà lại là sự phản bội của người thân nhất của nàng và hắn ta.
Tỷ tỷ chính mình cùng vị hôn phu của mình ám kết châu thai không nói, lại vào ngày đại hôn của nàng gϊếŧ nàng..
Kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng lớn!
Vị trí Thái Tử Phi đổi chủ.
Vận mệnh bi ai như vậy đều rơi xuống người nàng.
Lâm Vân Tịch tới cũng không phải là không nghĩ ra, dù sao một đời người, sẽ có rất nhiều người vô tình xuất hiện trong thế giới của ngươi, nhưng có người đã định là chỉ cùng ngươi gặp thoáng qua, cuối cùng thì cũng chỉ là người qua đường trong sinh mệnh của ngươi mà thôi.
Nhưng lại có người khi vừa mới xuất hiện, lại không thể giải thích được mà tiến vào trong lòng ngươi, in sâu trong tâm trí ngươi và mang lại cho ngươi cảm giác thân thuộc mà trước đây chưa từng có.
Diệp Tấn Hoàn đột nhiên dùng ánh mắt lười biếng mà đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nếu nhìn kỹ ánh mắt kia, có thể thấy sự nghi hoặc và lo lắng trong ánh mắt: “Nguyệt Nhi, vì sao muội lại có hứng thú với chuyện của Thái Tử Phi như vậy?”
Đôi mắt Lâm Vân Tịch trong suốt như nước, hơi quét mắt liếc hắn một cái.
Sóng mắt lưu chuyển, không trộn lẫn chút khí vị của khói lửa nhân gian, đôi mắt đẹp nhìn quanh, rực rỡ như những bông hoa tươi đẹp.
Diệp Tấn Hoàn không khỏi nhìn nàng chằm chằm.
Lâm Tử Dập ở một bên khác trừng mắt nhìn ánh mắt của Diệp Tấn Hoàn.
Bé có phải nên đến nhắc nhở lão nương một chút, để nàng che cả khuôn mặt đi.
“Sư huynh, nếu ta nói cho huynh, ta……”
“Diệp y sư, Nguyệt thần y, Thái Tử điện hạ của đại lục Mộng Trạch muốn gặp Nguyệt thần y.”
Đột nhiên, Khương bá xuất hiện đánh gãy lời Lâm Vân Tịch định nói.
Vừa nghe, đôi mắt đẹp của Lâm Vân Tịch giương lên, sâu trong mắt dâng lên một cỗ hận ý mãnh liệt.
Nàng cho rằng Thái Tử Đông Cung sẽ tới đây trong vòng ba ngày.
Xem ra so với nàng dự đoán thì nhanh hơn nhiều.
Hận ý dâng trào trong lòng, khiến nàng không thể kiềm chế.
Lúc này, ý chí luôn kiên cường của nàng trong nháy mắt liền sụp đổ.
Không tự chủ được hét lớn: “Để hắn cút!”
Thanh âm lạnh băng truyền tới, thân mình Khương bá không tự chủ được mà run lên.
Chút chờ mong trong mắt Lâm Tử Thần và Lâm Tử Dập nhanh chóng chìm xuống đáy mắt.
Sao Nguyệt thần y lại tức giận như vậy, nhưng cả ngày nay cũng không thấy nàng tức giận nha!
Lửa giận này của nàng mãnh liệt đến mức có thể gϊếŧ người!
Lâm Tử Dập trừng mắt liếc nhìn Khương bá một cái, mẫu thân đang nói đến chỗ mấu chốt, lão nhân này đột nhiên xuất hiện đảo loạn?
Mẫu thân chưa từng nhắc tới thân thế của bản thân với bọn bé, bọn bé chỉ biết loáng thoáng là mẫu thân có quan hệ với phủ Lâm thừa tướng.
Diệp Tấn Hoàn đột nhiên nhìn về phía nàng, ánh mắt nàng biến ảo như nước, nhưng lại hết sức lạnh lùng.
“Nguyệt thần y, chuyện này……”
Vẻ mặt Khương bá khó xử, cho lão một trăm lá gan cũng không dám để cho Thái Tử điện hạ cút nha!
Muốn cút cũng là lão cút trước nha!
“Nguyệt Nhi, để ta đi!”
Diệp Tấn Hoàn đứng dậy, Hiên Viên Dục kia chính là một người khó đối phó.
Lâm Vân Tịch gật gật đầu, bình ổn lại hận ý trong lòng.
Cổ hận ý này không phải của nàng, nhưng nàng có ký ức của nguyên chủ, cỗ lửa giận này,cũng đủ để thiêu đốt tâm nàng đến bỏng rát.
Diệp Tấn Hoàn mang theo Khương bá rời đi.
Lâm Vân Tịch lại có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, nàng hơi nhắm mắt lại, cổ hận ý này không phải của nàng, nhưng lại có thể trong nháy mắt khiến nàng mất kiểm soát, cảm giác này thực sự không phải là cảm giác tốt!
“Mẫu thân, người không sao chứ?” Lâm Tử Thần khép sách vở lại, trên khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác hiện lên lo lắng, đi đến bên người Lâm Vân Tịch.
Lâm Vân Tịch khẽ mở mắt, ôm con trai vào lòng, cười ấm áp: “Thần Nhi, mẫu thân không có việc gì, công khóa* làm xong rồi sao?”
p/s: Công khóa: Bài tập
“Mẫu thân, Thần Nhi làm xong rồi.”
Lâm Tử Thần lo lắng nhìn mẫu thân, mím môi, nhưng trước sau đều không có đem nghi vấn trong lòng hỏi ra miệng.
Lâm Tử Dập vừa thấy vẻ mặt của ca ca thì lo lắng tới phát điên.
Ca ca chính là như vậy?
Chỉ kém một chút nữa thôi, bé liền có thể biết được chuyện mình vẫn luôn tò mò.
Mấy năm nay, hằng đêm mẫu thân đều bị ác mộng quấn quanh, chuyện này nhất định là có liên quan đến thân thế của người.
Trên nóc nhà cách đó không xa, một bóng đen cẩn thận ẩn giấu trên mái hiên, người này chính là Long Diệp Thiên, hắn có hứng thú với Nguyệt thần y nên không tự chủ được mà theo tới đây.
Nhiều lần đi theo một nữ nhân, trong đời này đây là chuyện duy nhất làm hắn phá lệ.
Long Diệp Thiên nghe bọn họ nói chuyện, suy nghĩ một chút, xem ra, suy đoán của chính mình không có sai, Nguyệt thần y này có quan hệ với Minh Nguyệt cung.
Nguyệt thần y chính là nghĩa nữ mà sáu năm trước Quân thượng và Quân hậu hậu của đại lục Huyền Thiên nhận nuôi, Công chúa Minh Nguyệt.
Chuyến đi này thật sự đáng giá.
6 năm trước.
Đại lục Huyền Thiên!
Hình như có mối liên hệ nào đó?
Long Diệp Thiên nhìn nữ nhân đang nằm trên ghế bập bênh, dịu dàng nói chuyện với hài tử của mình, trong đôi mắt đen ý tứ thăm dò hiện lên càng thêm sâu.