Chương 31: CHUYỆN NÀY CŨNG KHÔNG NHỎ

“Xem ra ngươi không cần trở về hỏi, đuổi kịp nàng liền biết nàng đi chỗ nào.”

Long Diệp Thiên híp đôi mắt lại nhìn phương hướng nàng rời đi, hôm nay hắn ta hình như đã bỏ lỡ một hồi trò hay, không chắc đêm nay sẽ có trò hay xem đâu?

Đôi mắt đen như mực kia hiện lên tia mong chờ.

Trên đường lớn, chuyện Nguyệt thần y mổ bụng lấy con làm oanh động toàn bộ kinh đô Mộng Trạch.

Tin tức này át luôn cả chuyện cẩu thả của Lâm Ức Đan và chuyện ma quái của phủ Lâm thừa tướng.

Mà Nguyệt thần y cũng trở thành đề tài bàn tán lúc trà dư hậu tửu của mọi người.

Thời điểm Lâm Vân Tịch trở lại Tế Thế Đường, Tế Thế Đường vẫn náo nhiệt như cũ, danh tiếng cùng y thuật của Diệp Tấn Hoàn đều rất tốt, rất nhiều người đến xem bệnh.

Vì thế Diệp Tấn Hoàn cũng mời vài y sư đến Tế Thế Đường cùng hắn ngồi khám bệnh.

Ở kinh đô Mộng Trạch, y sư nổi tiếng nhất chính là Diệp Tấn Hoàn và Vân thần y - Vân Hoa Thanh.

Nhưng hai người không phải người cùng một cấp bậc.

Diệp Tấn Hoàn là người xem bệnh cho dân chúng.

Mà Vân thần y, chuyên xem bệnh cho vương công hậu duệ quý tộc.

Tế Thế Đường có hai hậu viện, một cái là dùng để cho người bệnh ở lại, một cái là nơi ở của Diệp Tấn Hoàn.

Về tới viện Diệp Tấn Hoàn ở.

Nơi này có núi giả, cung điện trọng lâu, gác mái san sát, nguy nga hùng tráng.

Diệp Tấn Hoàn là một người biết hưởng thụ, chưa bao giờ để chính mình không thoải mái.

Cảnh vật nơi này, cực kỳ tinh diệu tuyệt luân.

Thật sâu trong đình viện, dùng đá vụn lát hai bên, hoa nhẹ nhàng lay động, bóng trúc che phủ sân, kỳ hoa dị thảo ở khắp nơi, mùi phấn hoa phiêu tán bốn phía, khiến lòng người say mê.

Diệp Tấn Hoàn cũng được thông báo là Lâm Tử Dật và Lâm Tử Thần tới.

Lúc này!

Huynh đệ hai người ở trong viện đọc sách.

Chỉ là Vũ Văn Kình Vũ không chịu rời đi làm Lâm Vân Tịch rất đau đầu.

“Mẫu thân, người đã trở lại.” Lâm Tử Dập ngẩng đầu từ trong sách nhìn thoáng qua Lâm Vân Tịch.

“Ân!” Lâm Vân Tịch khẽ gật đầu.

Nàng ngồi ở ghế đá trong viện, nhàn nhã rót cho chính mình một ly trà.

Nhất cử nhất động của nàng như nước chảy mây trôi*, mang theo một cổ khí tức thanh nhã như cúc.

p/s: Nước chảy mây trôi: tự nhiên thuần thục tới mức độ cực cao - như nước chảy, như mây trôi.

Lâm Tử Dập cùng Lâm Tử Thần ở một bên, có vẻ rất ngoan ngoãn, huynh đệ hai người đều ở nỗ lực hoàn thành chương trình học mà mẫu thân giao cho hai người mỗi ngày.

Nơi này không có học đường, chỉ có học viện tu luyện linh lực.

Để hài tử biết chữ, nàng chỉ có thể tự mình dạy.

Lúc này, Diệp Tấn Hoàn bước nhanh đi đến.

Nhìn Lâm Vân Tịch nhàn nhã, ánh mắt hắn mang theo tình cảm mãnh liệt, nhìn nàng thật lâu.

Lúc gần tới gần nàng, đáy mắt thâm tình kia nháy mắt ta phát ra sự vui sướиɠ khi gặp lại.

Khi tầm mắt hai người chạm nhau, ý cười trong mắt hai người giao nhau.

Chỉ là, trong mắt của Lâm Vân Tịch chỉ là tình cảm sư huynh muội!

Hắn hài hước nói: “Nguyệt Nhi, muội có phải nên ra ngoài nhìn xem, quân thượng của đại lục Vân Xuyên còn đang chờ muội? Giống như là không thấy được muội sẽ không đi.”

“Vậy thì để hắn ta chờ.” Ngữ khí nàng nhàn nhạt không chút nào để ý.

Cho dù là quân thượng của đại lục Vân Xuyên, nàng cũng không cho chút mặt mũi nào.

Tay ngọc trắng nõn bưng chén trà trên bàn lên, nhẹ nhàng uống một ngụm trà, động tác ưu nhã khiến người mê muội.

Gió thổi nhẹ qua, váy trắng của nàng khẽ động, tựa như mây khói, mái tóc đen dài lả lướt trên eo, không ngừng quấn quanh gút mắt, khiến nàng tràn đầy vẻ đẹp linh động.

Diệp Tấn Hoàn lẳng lặng thưởng thức giây phút đẹp đẽ này, ý cười trên khóe miệng một khắc cũng chưa ngừng lại.

Hắn biết rõ dưới lớp mặt nạ kia là dung nhan khiến người khác hít thở không thông, nếu không bị che lại, thì không biết phong cảnh sẽ tuyệt mỹ tới mức nào.

Ánh mắt hắn càng thêm liễm diễm, thỉnh thoảng xuất hiện một chút mong đợi không chia lìa.

“Nguyệt Nhi, rốt cuộc thì thân phận của muội cũng ở đó, về sau đại lục Huyền Thiên cũng là trách nhiệm của muội, nhất định sẽ phải cùng những người này lui tới, đi ra ngoài nhìn một cái cũng không tổn thất gì.”

Nàng dịch dung cho cả Thần Nhi và Dập Nhi, mục đích chính là không muốn quá rêu rao.

Chỉ là, lấy thân phận của ba người các nàng, không muốn rêu rao rất khó.

Lâm Vân Tịch nhẹ nhàng đem chén trà đặt lại trên bàn, đôi mắt lấp lánh lúc này mới nhìn về phía Diệp Tấn Hoàn.

“Lại là cái lý do này, huynh có biết, hắn đắc tội người nào không?”

“Nga!” Diệp Tấn Hoàn hơi suy nghĩ nhìn nàng.

Nhìn ánh mắt nàng tràn ngập vẻ đề phòng liền biết, chuyện này nhất định không đơn giản.

Nguyệt Nhi vậy mà lại băn khoăn ở mặt này sao.

“Hắn ta đắc tội với người mà trong năm đại lục không ai dám đắc tội Phi Vân Cung, lúc ấy hắn ta trúng độc của Phi Vân Cung Lục chuyển xà cô tỏa dương độc.”

“Lục chuyển xà cô tỏa dương độc ?” Diệp Tấn Hoàn vừa nghe, trong lòng có chút hít thở không thông.

Trúng độc đó sợ chỉ có mỗi Nguyệt Nhi có thể giải được.

“Nguyệt Nhi, Phi Vân Cung là nơi bị kiêng kị nhất trong năm đại lục, hắn ta vì sao lại đắc tội với Phi Vân Cung?” Diệp Tấn Hoàn có chút nghĩ không ra, suy cho cùng vẫn là Vũ Văn Kình Vũ , cái nào nặng cái nào nhẹ, hẳn là hắn ta phải suy nghĩ rõ ràng mới đúng.

“Ai biết được? Có điều sau khi muội cứu hắn ta, chính là kết thù với Phi Vân cung*, hơn nữa một đường này chúng ta đều bị người đuổi gϊếŧ, rất có thể là người của Minh Nguyệt Cung, cũng có thể không phải, một đường này có thể nói là thập lộ mai phục.”

Diệp Tấn Hoàn nghe vậy, càng thêm kinh ngạc!

Ánh mắt hắn có chút chần chờ, có chút nghi hoặc, xẹt qua một chút lo lắng.

“Nguyệt Nhi, người của Minh Nguyệt cung muốn gϊếŧ muội còn có thể hiểu được, dù sao thì Nhị Vương Gia là người không muốn muội sống trên thế giới này nhất, những chuyện này Minh Nguyệt cung đều biết, nhưng những người khác lại không biết phải giải thích như nào?”

Diệp Tấn Hoàn dứt khoát ngồi xuống bên cạnh nàng, cũng rót cho chính mình một chén trà.

Việc này cũng không nhỏ.

Lâm Vân Tịch hơi híp mắt, chậm rãi mở miệng: “Xem ra việc chúng ta không ngừng bị người đuổi gϊếŧ, người của ba đại lục khác cũng tới tham gia.”

Một đường tới đây, Lâm Vân Tịch hoặc nhiều hoặc ít nhìn ra một vài chuyện.

“Nguyệt Nhi, Quân thượng và Quân hậu muốn ngươi tới tham gia thọ yến Quân thượng của đại lục Mộng Trạch, ý tứ đã rất rõ ràng, đại lục Huyền Thiên về sau chính là của muội, bọn họ bảo hộ muội nhiều năm như vậy, xem ra đã tới lúc.” Đối với Diệp Tấn Hoàn mà nói, nàng có tư cách ngồi lên cái vị trí kia.

Suy cho cùng nàng có năng lực, Quân hậu lại xem nàng như con ruột mà đối đãi.

Quân thượng lại vô cùng thích nữ nhi này.

“Vị Nhị Vương Gia kia như hổ rình mồi, ta còn mạng để trở về hay không còn là hai chuyện khác nhau nữa? Vị trí kia là một củ khoai lang nóng bỏng tay, huynh cũng biết tính cách của ta, ta cũng không thích, nhưng Quân phụ cùng mẫu hậu đối xử với ta so với con gái ruột còn tốt hơn.”

Cho nên, vì phần ân tình này, nàng nguyện ý tiếp nhận gánh nặng này

“Đúng rồi, sư huynh, huynh có biết vị Thái Tử Phi kia bị bệnh gì không, ta thấy bọn họ dán thông báo tìm thần y khắp nơi? Như vậy khiến ta rất tò mò, ở đại lục Mộng Trạch, huynh cùng Vân thần y đều là thần y tiếng tăm lẫy lừng, các người cũng bó tay không có biện pháp nào sao?”

Hôm nay Lâm Vân Tịch tới tìm hắn, vốn chính là muốn hỏi chuyện này, lại trùng hợp gặp được chuyện của Mạnh phu nhân.

Chẳng qua đây cũng là một cơ hội, nàng vốn cũng không biết lấy cơ hội gì để tiến vào Đông Cung, nhưng sau chuyện hôm nay, nàng giống như cái gì cũng không cần làm, không tới ba ngày, nhất định sẽ có người tới mời nàng đến Đông Cung của Thái Tử.

Lâm Tử Huyên, Lâm Vân Tịch ta đã trở lại, ngày tháng tốt đẹp của ngươi cũng sắp chấm dứt.