Chương 33: TRONG NHÀ LẠI GỬI THƯ ĐẾN

Long Diệp Thiên không khỏi lặng lẽ nhìn chằm chằm đôi mắt lạnh băng kia, khi thì ấm áp đẹp đẽ, nhưng mỗi một lần nàng đảo mắt, đáy mắt kia nhanh chóng biến thành một cổ hận ý mãnh liệt.

Trong đôi mắt trầm tĩnh của hắn ta hiện lên tia sáng lạnh lẽo, mang theo một chút suy đoán.

Gương mặt lạnh lùng như sương, nhưng biểu cảm lại tỏ ra vẻ rất hiếu kỳ.

Thời điểm nhắc tới Hiên Viên Dục, tại sao nàng lại tức giận như vậy.

Cổ hận ý mãnh liệt kia, hắn ở xa như vậy nhưng vẫn có thể cảm nhận được.

Người hầu mới thông báo tin tức kia, hẳn là đã động chạm tới dây thần kinh mẫn cảm nhất trong lòng nàng.

Nàng giống như sương mù, khiến người khác không thể nắm bắt được.

Đối với nhi tử của chính mình, ánh mắt nàng lại hiền từ như vậy.

Qua một lúc lâu, Long Diệp Thiên mới lặng lẽ lui ra ngoài, trở lại khách điếm Bồng Lai.

Việc làm ăn của tửu lầu Bồng Lai đặc biệt tốt, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Trong phòng Long Diệp Thiên, hương Long Diên tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.

Nam Cung Vân Duệ một thân hoa bào màu ánh trăng nhàn nhã ngồi bên cửa sổ đọc thư.

Ánh chiều tà chiếu lên mặt y, khiến gương mặt y càng trở nên nhu hòa

Nghe được tiếng bước chân, Nam Cung Vân Duệ chậm rãi ngước mắt.

Nhìn thấy Long Diệp Thiên, hắn mỉm cười nhẹ nhàng: “Diệp Thiên, về rồi sao.”

“Ân!” Long Diệp Thiên nhàn nhạt gật đầu.

Long Diệp Thiên khí thế lăng nhân* đi về phía Nam Cung Vân Duệ, nhìn bức thư trong tay y, ánh mắt của hắn lóe lên tia hiểu rõ.

Hỏi: “Trong nhà lại gửi thư tới sao?”

“Ân!” Biểu tình Nam Cung Vân Duệ dường như rất vui vẻ.

Y cười nói: “Cha ta gửi thư tới nói, năm đó người ôm muội muội ta đi rất có khả năng người của đại lục Mộng Trạch, tin tức này đối với ta mà nói chính là một tin tức tốt. Tìm lâu như vậy, rốt cuộc cũng có manh mối.”

“Nam Cung Dự Vương đến bây giờ vẫn chưa từ bỏ sao?”

Long Diệp Thiên ngồi xuống nệm giường, mắt đen liếc nhìn y hỏi.

Một nam tử mặc toàn thân màu đen đi tới, nam tử ngũ quan anh tuấn, bên hông treo một miếng ngọc bội khắc hình chim màu xanh lam, tóc đen dày, đôi mắt sắc bén, dáng người rắn chắc hữu lực, cho người ta cảm giác một cổ chính khí nghiêm nghị.

Hắn đưa cho Long Diệp Thiên một ly trà.

“Mời Quân thượng dùng trà!”

“Ân!” Long Diệp Thiên ưu nhã nâng ly trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm.

“Diệp Thiên, cha và mẫu thân ta vẫn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm muội muội ta, hơn nữa bởi vì chuyện này mà áy náy cả một đời. Tra xét lâu như vậy rốt cuộc cũng có một chút manh mối, Nam Cung gia chúng ta sẽ không vứt bỏ, đó là muội muội nhỏ nhất của ta. Tính tuổi thì muội muội ta năm nay đã 22 tuổi rồi. Nếu như muội muội ta cập kê xong liền được đính hôn, có khi bây giờ hài tử cũng đã được vài tuổi rồi.”

Trong đôi mắt phượng của Nam Cung Vân Duệ mang theo tia mong đợi.

Thật muốn gặp muội muội một lần, dung mạo mẫu thân rất đẹp, dung mạo của muội muội nhất định cũng rất xinh đẹp.

Đôi mắt kia tràn đầy mong đợi, bởi vì tin tức hôm nay mang tới rất nhiều vui sướиɠ!

“Có manh mối là tốt rồi! Nam Cung phu nhân đã nhớ mong suốt hai mươi mấy năm, nếu có thể tìm được ái nữ, cũng là tâm nguyện nhiều năm của bọn họ, ba huynh đệ các ngươi có thêm một muội muội, chỉ sợ muội muội đó sẽ bị các ngươi sủng lên trời.”

Có tin tức của muội muội của y, Long Diệp Thiên cũng mừng thay Nam Cung Vân Duệ, hắn lười biếng dựa nghiêng trên nệm giường, một thân khí chất cao quý như thần.

“Minh Lãng, có tra được thông tin gì không?”

Long Diệp Thiên hỏi Minh lãng đứng ở bên cạnh.

Minh Lãng cung kính đi đến trước mặt hắn.

“Hồi bẩm quân thượng, căn cứ vào manh mối Nam Cung quận vương cung cấp, tạm thời chưa tra được bất kỳ dấu vết nào, chỉ là ngày thành hôn sáu năm trước, chính là ngày thành hôn của Thái Tử điện hạ của đại lục Mộng Trạch, người gả cho Thái Tử điện hạ không phải Lâm Vân Tịch mà quân thượng đại lục Mộng Trạch chọn cho Thái Tử điện hạ, mà là đích nữ phủ Thừa tướng Lâm Tử Huyên.”

“Minh Lãng, đây không phải là chuyện mà tất cả người trong thiên hạ đều biết sao?”

Nam Cung Vân Duệ còn cho rằng Minh Lãng sẽ tra ra được nhiều thông tin hữu ích hơn.

“Vấn đề là vị tam tiểu thư không gả đi kia, nghe nói là tự sát vào cùng ngày hôm đó, theo lý mà nói, tới ngày thành hôn rồi, làm ra chuyện tự sát như vậy, hiển nhiên là không có khả năng, thuộc hạ hoài nghi, chỗ này có điều kỳ quái, hơn nữa nhiều ngày nay, phủ Thừa tướng cũng truyền ra một ít chuyện không tốt, nói tam tiểu thư Lâm Vân Tịch trở về tìm mẹ cả Trần thị báo thù.”

Nam Cung Vân Duệ nghe vậy, hơi nhướng mày.

“Minh Lãng, chuyện Lâm Vân Tịch tự sát cùng chuyện ta muốn ngươi điều tra có quan hệ gì sao? Ngày đó, nữ tử được mang về là ta nhặt ở núi Khỉ Lệ, vừa mới chết, cứ cho là tam tiểu thư phủ thừa tướng tự sát chết, nhưng nàng ta là người của Lâm gia, tự nhiên sẽ được hạ táng trong phần mộ tổ tiên của Lâm gia, sẽ không ném ở trong núi, núi Khỉ Lệ rất gần biển, lúc ấy gặp được một nữ tử, ta thật sự cũng rất kinh ngạc, hơn nữa chỉ còn có chút hơi tàn.”

Nam Cung Vân Duệ có chút không rõ nhìn Minh Lãng nói.

“Quận vương, nữ tử người mang về ngày đó mặc một thân hỉ phục đỏ rực, cùng ngày đó ở đại lục Mộng Trạch, không có người nào dám thành hôn cùng ngày với Thái Tử điện hạ.”

Một câu bừng tỉnh người trong mộng!

Nam Cung Vân Duệ nhíu mày, nói như vậy, đúng thật là có chút nghi ngờ.

Nữ tử ngày đó y mang về cùng Diệp Thiên thành hôn, đúng thật là có mặc một thân hỉ phục màu đỏ rực.

Hơn nữa, chỉ còn một hơi thở, tư sắc cũng không tồi.

Một thân áo cưới đỏ rực đó là manh mối duy nhất.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Long Diệp Thiên nháy mắt tràn ngập sương mù, ánh mắt hắn cách một lớp sương mù, tràn ngập lạnh lùng và thần bí.

“Đi xem thử phần mộ tổ tiên của Lâm gia.”

Long Diệp Thiên đột nhiên ra lệnh.

Nữ nhân kia, Nguyệt thần y, vì sao lại có hứng thú với chuyện của phủ Thừa tướng như vậy?

Minh Lãng cúi đầu, hơi kinh ngạc! Quân thượng không phải muốn hắn ta đi đào phần mộ tổ tiên của nhà người ta lên đấy chứ?

Đây chính là đại bất kính với người chết nha!

Đừng nói Minh Lãng, ngay cả Nam Cung Vân Duệ cũng bị lời hắn nói làm cho khϊếp sợ.

“Diệp Thiên, ngươi như vậy là muốn Minh Lãng đi đào phần mộ tiên của nhà người ta lên sao? Đó chính là đại bất kính với người chết.”

“Vậy thì sao?” Long Diệp Thiên không để bụng.

Gương mặt tuấn tú dưới lớp mặt nạ không chút thay đổi.

Không có chuyện gì hắn muốn làm mà không làm được cả.

Chuyện này hắn nhất định phải tra ra manh mối.

“Thì sao? Chuyện đó là chuyện lớn. Diệp Thiên, đó không phải là đào đất mà là đào mộ tổ tiên của nhà người ta lên a! Ngươi muốn cho người ta chết rồi mà vẫn không được yên bình sao?”

Nam Cung Vân Duệ có chút không tán đồng với cách làm của Long Diệp Thiên.

Nhưng bình tĩnh lại suy nghĩ, nếu muốn điều tra rõ chuyện này, cũng chỉ có thể kéo tơ lột kén*.

p/s: Kéo tơ lột kén là thành ngữ chỉ chuyện xảy ra từng bước một, chậm rãi mà rõ ràng, giống như bóc một cái kén, phải rút từng sợi từng tầng.

Không đúng, trong truyện này hình như suy nghĩ của y chưa thông suốt.

Đột nhiên, đáy mắt Nam Cung Vân Duệ hiện lên một tia kinh nghi! ( Kinh ngạc + Nghi ngờ)

“Diệp Thiên, ngươi muốn tra Tam tiểu thư của phủ Lâm thừa tướng sao, ý ngươi là, nữ nhân ta mang về đêm đó và Tam tiểu thư phủ Lâm thừa tướng có liên hệ với nhau?”

Nam Cung Vân Duệ hậu tri hậu giác thấy thông suốt rất nhiều.

Long Diệp Thiên nhìn liếc Nam Cung Vân Duệ một cái, hắn trầm mặc không nói.

Vừa nghe tin tức Minh Lãng thu được, hắn liền đột nhiên có một loại xúc động muốn điều tra rõ sự tình năm đó.

Nếu ngày đại hôn Lâm Vân Tịch bị đổi, mà ngày đó nữ nhân Vân Duệ mang về từ núi Khỉ Lệ, cũng mặc hỉ phục.

Nguyệt thần y cảm thấy hứng thú với chuyện của phủ Thừa tướng, những chuyện này ở trong lòng hắn hình thành lên một giả thiết.

Hắn vẫn luôn khắc sâu ấn tượng với nữ nhân kia, dù sao đó cũng là nữ nhân đầu tiên của mình.