Chương 30: NGƯƠI CÓ CHUYỆN GÌ SAO

“Sư huynh, huynh nhìn huynh xem, đến quấn đứa bé lại cũng quấn không xong.” Lâm Vân Tịch nhanh chóng ôm đứa bé qua, bế sang một bên, gỡ vải ra rồi quấn lại một lần nữa.

“Nguyệt Nhi, ta đây cũng giống như một đại cô nương lần đầu tiên ngồi lên kiệu hoa, tiểu tử này sau khi khóc vài tiếng đã ngủ luôn rồi, cơ mà trông nó giống như ông cụ non vậy.” Diệp Tấn Hoàn lần đầu tiên thấy em bé như vậy.

Hắn đột nhiên cảm thấy, sinh mệnh bé nhỏ này vô cùng yếu ớt.

“Từ trước đến giờ huynh chưa từng đỡ đẻ lần nào sao?”

Lâm Vân Tịch không nói nên lời! Hắn không phải là lần đầu tiên giúp người khác đỡ đẻ đấy chứ.

“Nguyệt Nhi, muội cũng biết ta là luyện đan sư, chuyên chữa trị cho những người bị chấn thương do linh khí hoặc đao kiếm, lão Mạnh là bằng hữu của ta, phu nhân của hắn ta sinh ba ngày ba đêm vẫn không sinh được, tìm các bà đỡ khắp cả thành cũng không ai có biện pháp, lúc này mới đưa đến chỗ của ta, ta cũng chỉ là ôm tâm thái thử một lần mà thôi.”

“Thử một lần, thế mà huynh cũng dám làm?” Lâm Vân Tịch không còn gì để nói mà lắc đầu.

Diệp Tấn Hoàn cười cười, không phải không có biện pháp sao?

Qua lần đỡ đẻ này, hắn cũng hiểu sơ sơ được một chút.

“Nguyệt thần y, phu nhân của ta đây, nàng…”

“Qua đêm nay nàng sẽ không có việc gì, tối nay ta sẽ tự mình chăm sóc cho nàng.”

“Làm phiền Nguyệt thần y.”

Mạnh tướng quân cảm kích mà nhìn Lâm Vân Tịch.

“Nàng là người bệnh của ta, đây cũng là trách nhiệm của ta.” Lâm Vân Tịch khẽ mỉm cười.

“Mạnh tướng quân, ta giao đứa bé lại cho ngươi, các ngươi sẽ ở ngay phòng bên cạnh, để thuận tiện mà chăm sóc cho sản phụ, sản phụ khi nào có thể ăn được thức ăn, ta nói trước cho các ngươi, hiện tại phải ít nhất một canh giờ nữa nàng mới có thể tỉnh lại.”

“Được, Nguyệt thần y.”

Mạnh tướng quân đối với Lâm Vân Tịch vừa cảm kích lại vừa tôn kính.

“Sư huynh, huynh cho người đi tửu lầu Bồng Lai, đón Dập Nhi cùng Thần Nhi về đây đi.”

“Đúng rồi! Ta thiếu chút nữa quên mất hai tiểu tử kia, ta liền cho người đi đón hai huynh đệ tụi nhỏ, Tế Thế Đường của ta đây sẽ náo nhiệt biết bao.”

Lâm Vân Tịch vừa quay đầu vừa phân phó nói: “Mạnh tướng quân, tìm hai nha hoàn mà ngươi có thể tin tưởng đến đây để hầu hạ, khi tiến vào thì cho các nàng mặc quần áo giống như ngươi.”

“Được, được, đa tạ Nguyệt thần y.”

Khuôn mặt Mạnh tướng quân mang theo biểu cảm vô cùng cảm kích.

Lâm Vân Tịch chậm rãi đi ra ngoài, nàng vô lực mà cụp đôi mắt xuống, ánh mắt mang thần sắc ảm đạm, thể hiện rõ ràng sự mệt mỏi sau khi bận rộn.

Ra khỏi hậu viện, mắt Lâm Vân Tịch nhìn thẳng, bước nhanh ra ngoài.

Vũ Văn Kình Vũ định đi theo.

Đột nhiên, một bóng đen chặn nàng lại.

Lâm Vân Tịch đến mí mắt cũng không muốn nhấc lên dù chỉ một chút, bước chân hướng sang một bên mà đi, bóng đen cũng di chuyển theo bước chân của nàng.

Nàng nhíu lông mày, đột nhiên ngước mắt lên nhìn bóng đen đang chắn ở trước mặt mình.

Một nam tử hắc y, đầu tóc đen bóng, một khuôn mặt tuấn tú đầy nam tính cùng đôi mắt sắc bén, thân hình vạm vỡ, toàn thân trên dưới đều toát ra khí phách.

“Nguyệt thần y.”

Ân Tư Xa cung cung kính kính gọi một tiếng.

“Ngươi có chuyện gì sao?”

Lâm Vân Tịch hỏi lại với giọng điệu lãnh đạm.

Sự lạnh lẽo ở khóe miệng kia làm cho người ta biết được ngay giờ phút này nàng đang không vui đến mức nào!

“Quân Thượng nhà ta cho mời ngài!”

Lâm Vân Tịch kêu to trong lòng, cái quỷ gì vậy, chẳng lẽ mấy vị Quân Thượng lớn đều đến đại lục Mộng Trạch sao?

Cách ngày sinh thần của lão già không phải còn có nửa tháng nữa sao?

“Không có thời gian!” Lâm Vân Tịch quyết đoán cự tuyệt.

Đêm nay nàng còn có kế hoạch đi tới phủ Lâm thừa tướng nữa cơ.

“Nguyệt thần y, nếu là không có thời gian, vậy ngày mai bản quân sẽ lại tới.”

Lâm Vân Tịch nhìn về hướng âm thanh phát ra.

Một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú tới mức khiến con người và thần linh đều phải ghen tị làm cho Lâm Vân Tịch đột nhiên ngẩn ra!

Là hắn.

Chủ quân của đại lục Nam Yển, Hách Liên Thiệu Quân.

Ánh mắt Lâm Vân Tịch thản nhiên ngóng nhìn qua đó, trong sự thờ ơ lộ ra một tia lạnh nhạt mờ mờ ảo ảo.

“Cáo từ!” Lâm Vân Tịch lướt qua Ân Tư Xa mà đi!

“Quân thượng.” Ân Tư Xa không muốn để cho Lâm Vân Tịch cứ thế mà rời đi.

“Không sao, ngày mai chúng ta lại đến!” Hách Liên Thiệu Quân nhẹ nhàng đáp, sự ôn nhuận trong đôi mắt gợn sóng không ngừng.

Trên đường lớn, gió xuân thổi qua tầng lá xanh, khiến cho khung cảnh trở nên đặc biệt dịu dàng, ánh nắng mặt trời cũng trở nên ấm áp. Trên đài ngắm cảnh hai bên đường phố, từng nụ hoa mỏng manh xen kẽ trong đám lá xanh nhẹ nhàng lay động trong gió.

Lâm Vân Tịch không nhịn được mà cảm thán, nàng tới nơi này đã được 6 năm 4 tháng.

Mặc dù đã tung ra mồi câu ở Lâm phủ, nhưng đêm nay nàng nhất định phải đi thêm một lần nữa.

Sự tình năm đó nếu là không biết rõ ràng, nàng cũng không an tâm trở về. Mỗi ngày mỗi tối, ác mộng của nguyên chủ đều quấn lấy nàng không buông.

Lâm Vân Tịch lên phố mua vài thước vải bố màu trắng cùng một ít đồ vật khác.

Năm đó nguyên chủ bị người ta mang đi, bị người ta bồi hôn, hẳn là loại chuyện giống như xung hỉ, chuyện này nàng nhất định phải điều tra rõ ràng.

Còn có tên nam tử kia, đã qua 6 năm, nàng gần như không còn một chút ấn tượng nào.

Năm đó là Trần thị phái người đi gϊếŧ nguyên chủ, chỉ có Trần thị mới biết ngọn nguồn sự việc, còn có tiên đoán kia của thiên sư.

Hiên Viên Dục, lão nương sẽ làm cho tên cặn bã nhà ngươi hối hận vì quyết định hủy hôn lúc trước.

Sau khi đã mua xong mọi thứ, Lâm Vân Tịch tìm một nơi không người đem tất cả đồ vật cho vào không gian của chiếc nhẫn trên ngón tay nàng.

Lúc trước cũng vì cái nhẫn này mà nàng xuyên qua đến đây.

Khi nàng tu luyện linh lực đến cấp ba, rốt cuộc có thể đi vào không gian bên trong chiếc nhẫn này.

Lúc sau, nàng đã tìm rất nhiều sách cổ ở thời đại này để đọc, cuối cùng cũng biết, đây là nhẫn không gian Linh Phách.

Thế giới này, giống như có quan hệ rất lớn với hồn phách.

Nhưng mà nàng còn có một phát hiện rất lớn, đó chính là cái nhẫn này mang theo hệ thống thăng cấp tu luyện của thế kỷ 21. Chỉ khi nào nàng tu luyện đến linh lực cấp bảy, hệ thống này mới có thể mở ra.

Vừa nhìn thấy là linh lực cấp bảy, Lâm Vân Tịch tức giận đến mức muốn đấm tường, nàng vất vả cực khổ 6 năm, cũng mới có thể thăng cấp đến linh lực cấp năm. Muốn tới cấp bảy, nếu chăm chỉ một chút thì có hi vọng đạt tới trong vòng ba năm nữa, còn nếu xảy ra sai lầm, thì trong vòng mười năm, cũng chưa chắc là có thể đạt được. Từ linh lực cấp năm trở về sau, thăng cấp là một điều vô cùng khó khăn. Nàng cũng gặp phải kỳ bình cảnh một năm nay rồi, một chút dấu hiệu có thể thăng cấp cũng không có.

“Aizz!” Lâm Vân Tịch thở dài một hơi.

Mỗi khi nhớ tới chuyện này, trong lòng Lâm Vân Tịch đều khó chịu giống như bị mèo cào vậy.

“Diệp Thiên, ngươi xem kìa, là Nguyệt thần y, vừa nãy có người tới đón hai huynh đệ kia đi rồi.”

Cách đó không xa, Nam Cung Vân Duệ cùng Long Diệp Thiên nhìn bóng dáng đứng trầm tư một mình của Lâm Vân Tịch.

“Ồ!” Long Diệp Thiên có chút kinh ngạc.

“Biết đón đến chỗ nào không?”

“Lúc ta đi qua đây, vừa vặn gặp được ngươi, nên cũng mất dấu, cơ mà người của tửu lầu Bồng Lai biết được thân phận của người kia, đợi một lát nữa ta trở về hỏi thăm một chút thì sẽ biết, hai đứa nhỏ kia dùng thuật đổi nhan của Nam Cung gia ta, ta nhất định phải làm rõ chuyện này là như thế nào?”

Ánh mắt Nam Cung Vân Duệ tỏa sáng rực rỡ mà nhìn bóng dáng của Lâm Vân Tịch.

Có một loại cảm giác không nói lên lời.

“Các ngươi nghe nói không? Một vị thần y vừa mới tới Tế Thế Đường, Mạnh phu nhân sinh ba ngày ba đêm vẫn không sinh được con, nghe nói vị thần y kia mổ bụng lấy con, giúp Mạnh phu nhân mẫu tử bình an.”

“Nghe nói rồi, hiện tại khắp phố đều đang truyền tai nhau rồi, eo của phụ thân Bình Nhi nhà ta vẫn luôn đau, chờ ngày mai ta dẫn hắn tới Tế Thế Đường xem một chút.”

Mọi người đi ngang qua Long Diệp Thiên cùng Nam Cung Vân Duệ đều đang nghị luận sôi nổi sự tình phát sinh trong hôm nay.

Mà cách đó không xa, Lâm Vân Tịch điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, rồi đi về phía Tế Thế Đường.