Chương 29: ĐÂY LÀ BIỆN PHÁP DUY NHẤT

“Mạnh tướng quân xin hãy đi theo tôi.”

Mạnh tướng quân nghe thấy vậy, nhanh chóng đi theo.

Lâm Vân Tịch không để ý đến Vũ Văn Kình Vũ đang đi theo, cũng mặc kệ hắn ta.

Đi thẳng tới hậu viện.

Hậu viện của Tế Thế Đường là nơi chuyên để dùng cho người bệnh ở lại.

Vũ Văn Kình Vũ nhìn chăm chú vào bóng dáng đang dần dần đi xa của nàng, ánh mắt sâu không lường được thoáng hiện lên sự dò xét không chút che giấu.

Bỗng âm thanh chuyển động của xe lăn vang lên , mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử mặc đồ đen đẩy một nam tử bạch y đi vào.

Cho dù ngồi trên xe lăn, nhưng toàn thân người nam tử vẫn toát lên khí thế uy nghiêm, một thân áo choàng màu trắng, bên hông treo một chiếc đai lưng mang họa tiết rồng vàng, mái tóc dày đen mượt như mực tùy ý thả phía sau đầu, phía dưới đôi lông mày rậm đó là một đôi mắt sâu thẳm đầy cơ trí, mang lại cho người ta một cảm giác thoải mái dễ chịu, khôi ngô tuấn tú lại dịu dàng tao nhã như ngọc.

Nam tử ngồi lẳng lặng ở trên xe lăn như đang chìm đắm vào thế giới của riêng mình, giống như tất cả mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến hắn ta.

Khương thúc nở nụ cười bước tới tiếp đón: “Hai vị, bốc thuốc hay là…”

“Đợi người.” Nam tử mặc y phục đen phía sau lạnh lùng nói.

Khương thúc nghe vậy, nụ cười hơi cứng lại một chút, chậm rãi lui qua một bên.

Hôm nay người đến Tế Thế Đường đều là người có khí chất bất phàm, lão đã gặp qua vô số người, ai không thể trêu vào, lão ta liền cố gắng trốn thật xa.

Vũ Văn Kình Vũ lặng lẽ liếc nhìn về phía nam tử ngồi trên xe lăn.

Hắn ta là Quân Thượng của đại lục Nam Yển, Hách Liên Thiệu Quân.

Hắn bước qua chào hỏi.

Giọng nói đã lâu không nghe thấy vang lên: “Quân Thượng Nam Yển, đã lâu không gặp.”

“Ừ!” Hách Liên Thiệu Quân khẽ gật đầu, sau đó không nói thêm một lời nào.

Thậm chí ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên.

Vũ Văn Kình Vũ từng gặp hắn ta nhiều lần, cũng biết rõ tính tình của hắn ta, chưa bao giờ muốn nói chuyện quá nhiều với người khác dù chỉ một chút. Chào hỏi xong, Vũ Văn Kình Vũ lui về một bên.

Ánh mắt Vũ Văn Kình Vũ khẽ liếc nhìn đôi chân của Hách Liên Thiệu Quân một cái. Hai chân này, đã tàn tật nhiều năm như vậy, không nghĩ tới hắn ta còn chưa chết tâm.

Hắn đoán rằng Hách Liên Thiệu Quân đến đây là để tìm Nguyệt thần y khám chân.

Hậu viện, trong một gian phòng sạch sẽ, thỉnh thoảng lại có truyền ra âm thanh đau đớn.

Sau khi Lâm Vân Tịch cẩn thận kiểm tra thân thể của Mạnh phu nhân xong, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.

Lâm Vân Tịch nhờ Mạnh tướng quân thay cho nàng một bộ quần áo tiêu độc.

Nàng nhìn về phía Mạnh tướng quân, nghiêm túc nói: “Mạnh tướng quân, muốn cứu phu nhân của ngươi, cần phải mổ bụng lấy con, ngươi có đồng ý hay không?”

“Cái gì?” Mạnh tướng quân không thể tin nổi nhìn Lâm Vân Tịch, tay cầm quần áo thay ra lập tức run lên.

“Sao lại có thể tàn nhẫn như vậy?”

Lâm Vân Tịch híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Đây là biện pháp duy nhất có thể cứu mẫu tử các nàng, vừa nãy ta thấy đầu đứa bé hướng lên trên, phu nhân của ngươi đang gặp nguy hiểm, ngươi phải quyết định nhanh lên.”

Tàn nhẫn, nhưng lại có thể giữ được mạng.

“Thật sự là không có biện pháp khác sao?” Mạnh tướng quân mang vẻ mặt cầu xin nhìn Lâm Vân Tịch

Hắn làm sao có thể nhìn ái thê của mình bị mổ bụng được, đối với hắn mà nói, thật sự quá tàn nhẫn.

“Ngươi có thể nhìn toàn bộ quá trình lấy đứa bé.”

Ánh mắt của Lâm Vân Tịch nói cho hắn biết rằng đây là biện pháp duy nhất.

Trên thực tế mà nói, kiểu phẫu thuật như này ngay cả ở hiện đại cũng có thể gặp rủi ro.

Ở nơi này lại càng không phải nói.

Nhưng mà nàng có Huyền Thiên Băng Phách Thần Châm có thể cầm máu cứu mạng, nên cũng nắm chắc thành công.

“Được!” Mạnh tướng quân gật đầu thật mạnh.

Đôi mắt đen mang theo sự đau lòng, chăm chú nhìn thê tử của mình đang dần dần mất đi ý thức ở trên giường.

So với việc nhìn thê nhi chết, không bằng đánh cược một lần.

“Sư huynh! Cho ăn dược gây mê.”

Lâm Vân Tịch nhìn về nữ tử đang dần mất đi ý thức trên giường, bước nhanh qua đó.

“Được rồi!”

Kỳ thật, Diệp Tấn Hoàn nghe xong trong lòng cũng run nhè nhẹ, chiêu này thật sự có được không vậy?

Hắn biết Nguyệt Nhi có thể giải độc cứu người, chứ không có nghe nói nàng có thể đỡ đẻ nha!

Ở đại lục Huyền Thiên, thanh danh của nàng rất vang dội, đặc biệt là khi nói đến việc cứu người đang đứng giữa ranh giới sống chết.

Bất quá hắn vẫn là làm tốt mọi thứ theo như lời phân phó của nàng.

Sau khi cho ăn dược gây mê, thai phụ nằm trên giường dần dần mất đi ý thức.

Lâm Vân Tịch nhìn thấy dược gây mê đã phát huy tác dụng, nàng liền lấy ra Huyền Thiên Băng Phách Thần Châm, chặn một số mạch máu trên người nàng ta.

Dược gây mê ở nơi này không thể duy trì được lâu.

Động tác của Lâm Vân Tịch ngày càng nhanh hơn.

“Dao.”

Nghe vậy Diệp Tấn Hoàn nhanh chóng đem cái dao nhỏ màu bạc mỏng như cánh ve đã chuẩn bị sẵn đưa cho nàng.

Mạnh tướng quân thấy vậy, trái tim lập tức giật thót.

Mặc dù không đành lòng tiếp tục xem, nhưng đây là lần đầu tiên có người dùng phương pháp như vậy đỡ đẻ, hơn nữa còn là đứa con của mình, hắn chỉ có thể cắn răng mà tiếp tục quan sát.

Chiếc dao bạc mỏng như cánh ve nhẹ nhàng rạch một đường trên bụng bầu của người phụ nữ, nhưng miệng vết thương lại có rất ít máu chảy ra.

Đây chính là tác dụng của Huyền Thiên Băng Phách Thần Châm, hiệu quả cầm máu có thể nói là thần kỳ.

Từ bụng đến mỡ, rồi là tử ©υиɠ, Lâm Vân Tịch thật cẩn thận rạch mở, tất cả động tác vừa chuẩn xác lại vừa nhanh khiến cho người khác hoa hết cả mắt.

Mà vẻ mặt chăm chú của của nàng tại giây phút này lại có mị lực nhất.

Chỉ trong chốc lát, một tiểu gia hỏa cả người phủ một lớp dịch nhầy màu trắng được Lâm Vân Tịch ôm lên.

Lâm Vân Tịch nhẹ nhàng vỗ vào cái mông nhỏ của đứa bé một cái, một tiếng khóc lớn vang dội truyền khắp bốn phía.

“Sinh rồi, sinh rồi.”

Mẫu thân Mạnh tướng quân ngồi ở tiền viện kích động đến chảy nước mắt.

Những cảm xúc khác nhau cũng xuất hiện giữa mọi người.

Đặc biệt là Hách Liên Thiệu Quân, đôi mắt dịu dàng hơi nheo lại.

Ở trong phòng sinh, nước mắt của Mạnh Tướng quân cũng không kìm được mà chảy xuống.

Trong nháy mắt hắn cũng cảm nhận được sự khó khăn của thê tử.

Trong lòng nghĩ, về sau hắn nhất định phải săn sóc thê tử thật tốt mới được.

Lâm Vân Tịch cẩn thận lấy nhau thai ra, cắt đi cuống rốn.

“Sư huynh, quấn đứa bé lại trước đã, đừng để đứa bé bị cảm lạnh.”

“Được.” Diệp Tấn Hoàn ôm đứa bé đi qua cho hắn nhìn một chút.

“Chúc mừng Mạnh tướng quân, mừng sinh quý tử.”

“Cảm ơn!” Đôi mắt Mạnh tướng quân ửng đỏ.

Lâm Vân Tịch không có thời gian nghe hai người nói cái gì, nàng đang đắm chìm vào thế giới riêng của chính mình, những sợi chỉ nhỏ làm từ vỏ cây dâu tằm nhanh chóng nhanh chóng khâu miệng vết thương lại.

Sợi chỉ làm từ cây dâu tằm không dễ đứt, dược tính ôn hòa, thanh nhiệt giải độc, còn có tác dụng trị liệu, đẩy nhanh quá trình lành vết thương.

Đây là chỉ khâu vết thương duy nhất mà Lâm Vân Tịch tìm được khi nàng xuyên tới nơi này, lại ngâm qua thuốc khử trùng do nàng đặc chế, có thể nói là đảm bảo tuyệt đối.

Làm xong mọi việc, Lâm Vân Tịch dùng vải bông đã được tiêu độc, bôi dược cầm máu, băng quanh miệng vết thương của Mạnh phu nhân.

Mạnh phu nhân khẽ rêи ɾỉ vì đau đớn.

Sau khi dược gây mê hết tác dụng, cảm giác đau đớn là điều cần thiết.

Lâm Vân Tịch lấy ra một viên đan dược giảm đau cho nàng ta ăn, đây là đan dược giảm đau được luyện chế từ các loại dược liệu và huyết linh chi cấp bảy, có thể giúp người bệnh giảm bớt đau đớn, đồng thời cũng có tác dụng giúp làm dịu.

“Phu nhân, có nghe thấy ta nói chuyện không?”

Mạnh phu nhân khẽ gật đầu.

Lâm Vân Tịch thở phào nhẹ nhõm, thu lại Huyền Thiên Băng Phách Thần Châm.

Mạnh Tướng quân thấy vậy, đôi mắt lóe lên.

“Xin hỏi cô nương chính là Nguyệt thần y của đại lục Huyền Thiên?” Mạnh tướng quân cũng là người vào nam ra bắc, đại danh của Nguyệt thần y, hắn cũng từng nghe nói qua.

Lâm Vân Tịch gật đầu, không nói gì.

Lúc này, Diệp Tấn Hoàn ôm đứa bé đã được quấn cẩn thận đi tới.

Kích động mà nói: “Lão Mạnh nha! Hôm nay ngươi đúng là may mắn, nếu sư muội của ta không tới, thì ta cũng không thể làm gì được. Hiện tại, mẫu tử bình an, lão Mạnh ngươi có thế hệ sau rồi, còn là sinh được một đứa con trai, tiểu tử ngươi, phúc khí tốt đến không có gì để nói.”