Thế giới này thật là nhỏ, trong biển người mà cũng có thể tình cờ gặp lại nhau ở đây.
Vũ Văn Kình Vũ hơi giật mình, nhưng ý cười vẫn không dứt.
“Bổn quân không có nhận nhầm người, nếu cô nương không nhớ ra, bổn quân có thể giúp cô nương nhớ lại.”
Ánh mắt của Vũ Văn Kình Vũ âm thầm đánh giá nàng.
Nàng búi tóc đơn giản, trên người là một chiếc váy trắng thêu chỉ vàng, thắt lưng màu vàng nhạt đơn giản quấn lại hai vòng, bên trên là một khối ngọc bội dương chi thượng hạng, cả người toát lên khí chất thanh lệ thoát tục.
Lại một người tự xưng là bổn quân.
Kỳ thật thân phận người này Lâm Vân Tịch cũng đại khái đoán được, đến đây đã sáu năm, cho dù không để ý đến chuyện bên ngoài, ở bên phụ vương mẫu hậu mưa dầm thấm đất, cũng biết một ít chuyện của năm đại lục này trong mấy năm gần đây.
Người này chắc là Quân Thượng của đại lục Vân Xuyên - Vũ Văn Kình Vũ .
Chỉ là, tại sao hắn ta lại bị người của Cung Phi Vân đuổi gϊếŧ.
Nàng cứu người này xong họa cũng tới theo.
Nàng tin chắc không bao lâu nữa, người của Cung Phi Vân cũng nhanh chóng tìm tới cửa.
“Có vẻ như Quân Thượng đã quên mất điều ta từng nói, nếu Quân Thượng không nhớ được, ta không ngại nhắc nhở Quân Thượng thêm một lần, chúng ta không hẹn ngày gặp lại!”
Từng câu từng chữ Lâm Vân Tịch nói tràn ngập cảnh cáo, quay lưng lại dứt khoát rời đi, quan hệ của năm* đại lục này rất khó đoán, nhưng hiện tại nàng có chuyện khác quan trọng hơn phải làm.
*Trong Raw ghi là tám đại lục, nhưng từ đầu truyện chỉ có 5 đại lục nên tui để năm.
Cùng bọn họ nói chuyện sao, bây giờ còn chưa phải lúc.
Vũ Văn Kình Vũ nghe vậy, tỏ vẻ không sao cả, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện lên ý cười tà mị, dường như biểu cảm của nàng như vậy, hắn ta đã sớm đoán trước.
Bước chân vẫn đi theo Lâm Vân Tịch như cũ.
Lâm Vân Tịch tới Tế Thế Đường ở phố Long Khánh tìm người.
Tế Thế Đường ở ngay trước mắt, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua câu đối hai bên đại môn.
Hoành phi, Tế Thế Đường.
Chỉ mong nhân gian vô bệnh, ngại gì giá thượng dược sinh trần.*
*但愿人间无病,何妨架上药生尘 : Tạm dịch Chỉ mong nhân gian không bệnh, sợ gì thuốc bị đóng bụi trên kệ. Một câu đối Tết Nguyên đán được viết bởi một bác sĩ y học cổ truyền nổi tiếng Trung Quốc, người điều hành một cơ sở y học cổ truyền Trung Quốc ở Tương Hương tỉnh Hồ Nam vào cuối triều đại nhà Thanh. Ý là cầu mong người dân không có bệnh tật.
Nàng cười khẽ, sư huynh đúng là dám làm thật, vừa vào cửa, một mùi thuốc xộc vào mũi, từ nhỏ nàng đã tiếp xúc với dược liệu, đã sớm quen với mùi hương này.
Nhưng đối với kẻ sống trong nhung lụa như Vũ Văn Kình Vũ mà nói, lại là một loại tra tấn, hắn ta dùng tay khẽ che cái mũi.
“Cô nương, muốn bốc thuốc sao? Cho tôi xem phương thuốc.”
Một lão già mặc áo xám cười mỉm đi tới.
Lâm Vân Tịch ngầm dò xét tu vi của người này.
Linh lực tam giai, thật đúng là không tồi.
“Không, ta tới tìm người, ta tìm y sư Diệp Tấn Hoàn!” Lâm Vân Tịch nói mục đích đến đây của mình.
Lão già nghe vậy, vẻ mặt tươi cười đột nhiên trở nên vô cùng u ám.
Cau mày lại, ánh mắt tràn đầy khinh thường nhìn Lâm Vân Tịch.
Chán ghét nói: “Đi đi, y sư Diệp đang bận việc quan trọng, không có thời gian gặp ngươi.”
Lâm Vân Tịch nhíu mày, lấy ra một miếng ngọc bội từ trong tay áo.
“Ngươi đem khối ngọc bội này giao cho hắn, hắn sẽ gặp ta.”
Hỗn đản này, không ngờ lại cho người canh cửa.
“Ta đã nói với ngươi rồi, hiện tại y sư Diệp đang rất bận, cho dù ngươi là Thiên Vương lão tử đi nữa, cũng không có thời gian gặp.”
Lão già kia vẫn không chấp nhận, vẫn khinh thường nhìn Lâm Vân Tịch.
Bình thường nữ nhân tới muốn đưa hầu bao, quần áo cho y sư Diệp nhiều vô số, tất cả đều là vì muốn làm thân với Diệp y sư.
Bình thường lão ta có thể châm chước một chút, nhưng hôm nay thì không được, y sư Diệp còn có chuyện quan trọng phải làm.
“Nếu ta là ngươi, ta sẽ nhìn kỹ chữ trên ngọc bội rồi mới đuổi người.” Giọng điệu Lâm Vân Tịch lạnh đi vài phần.
Lão già kia cũng là người có kiến thức rộng rãi, nghe Lâm Vân Tịch nói xong, nhanh chóng cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay.
“Ai nha!” Lão già nhìn rõ ràng chữ trên ngọc bội, lập tức kêu lên.
“Cô nương mời theo lão hủ đi vào đây.”
Đôi mắt lão già kia lập tức sáng ngời, trong mắt tràn ngập ánh sáng cơ trí cùng sự khôn khéo, nhanh chóng cười với Lâm Vân Tịch.
“Khương thúc, ông đã chuẩn bị xong những thứ ta dặn ông chưa, người nhà đâu? Mạnh tướng quân đâu?” Đột nhiên truyền đến một âm thanh vội vàng.
“Y sư Diệp, ở bên kia.” Khương thúc chỉ mấy người ngồi đối diện.
Lâm Vân Tịch nhìn xung quanh , thấy một phu nhân ăn mặc hoa lệ cùng với một nam tử đẹp trai đang lo lắng nhìn Diệp Tấn Hoàn.
Diệp Tấn Hoàn đang định đi qua, đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc.
Hắn quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Lâm Vân Tịch.
Vừa vui mừng vừa kinh ngạc nói: “Nguyệt Nhi, rốt cuộc ngươi cũng tới tìm ta.”
Lâm Vân Tịch nhướng mày, kêu nàng rốt cuộc cũng tới tìm hắn là ý gì, nàng từng nói muốn tới tìm hắn sao?
Minh Nguyệt là tên của nàng ở đại lục Huyền Thiên.
6 năm trước, nàng rơi xuống biển, người cứu nàng là Quân Thượng của đại lục Huyền Thiên - Tiêu Dật Phong và Quân Hậu Lạc Tuyết .
Hai người có một nhi tử, nhưng nhiều năm trước đã chết rồi.
Về sau nhận Lâm Vân Tịch làm nữ nhi và đặt tên là Tiêu Minh Nguyệt.
Nguyệt Nhi?
Vũ Văn Kình Vũ dùng ánh mắt dò xét nhìn Diệp y sư, mối quan hệ của bọn họ dường như rất thân thiết.
Nữ nhân này là Nguyệt thần y của đại lục Huyền Thiên, chuyện này hắn ta đã sớm điều tra được, chỉ là hắn ta cũng biết Diệp Tấn Hoàn.
Thân phận của Diệp Tấn Hoàn này cũng không đơn giản.
Không có người nào biết thân phận thật của hắn, cũng không có người nào biết hắn đến từ nơi nào.
Chỉ biết hắn y thuật tinh vi, là người biết cách đối nhân xử thế!
Giữa năm đại lục này, quan hệ của hắn rất rộng.
Mà Diệp Tấn Hoàn gặp Lâm Vân Tịch từ sáu năm trước, hai người đều thích học y, nên nhất kiến như cố* trở thành bằng hữu.
*Nhất kiến như cố: Vừa gặp như đã quen biết đã lâu
Thông qua giới thiệu của Diệp Tấn Hoàn cùng phụ vương mẫu hậu, nàng bái Quy Hải thần y làm sư phụ, hai người thành sư huynh muội, đây là nàng đại nạn không chết về sau sẽ có hậu phúc.
“Đúng rồi, Nguyệt Nhi, ngươi tới thật đúng lúc. Ở hậu viện, phu nhân của Mạnh tướng quân đang sinh hài tử, đau ba ngày ba đêm vẫn chưa sinh được, nếu như sinh không được, rất có khả năng sẽ thành một xác hai mạng.”
“Diệp Tấn Hoàn, ngươi ăn nói cho cẩn thận? Ngươi đang trù nương tử của bản tướng chết hay sao?”
Mạnh tướng quân lo lắng sốt ruột mà to tiếng với Diệp Tấn Hoàn.
Nhìn gương mặt hắn mang theo kích động phẫn nộ cùng với nghiêm nghị, làm người ta có một loại cảm giác bị ánh mắt cương nghị được tôi luyện qua thời gian kia thuyết phục.
“Lão Mạnh, lời ta nói chính là thật, có điều hiện tại có thể sẽ có kỳ tích.”
“Diệp Tấn Hoàn, ngươi nói vậy là có ý gì? Mau nói rõ ràng.” Sắc mặt Mạnh tướng quân thay đổi, ánh mắt liếc về phía Lâm Vân Tịch.
Thê tử hắn đã đau ba ngày ba đêm, hắn cùng mẫu thân cũng đã ở chỗ này đợi ba ngày ba đêm.
“Nàng có thể cứu phu nhân ngươi, nàng là sư muội của ta, y thuật so với ta còn cao hơn.”
Lúc này, mọi người nghe vậy, ánh mắt mỗi người đều sáng rực lửa nóng, dâng lên một hy vọng mãnh liệt, cuồn cuộn sôi trào trong người bọn họ.
“Cô nương, cầu cô nương cứu thê tử và con trai ta.” Thân hình cao lớn của Mạnh tướng quân lập tức quỳ xuống trước mặt Lâm Vân Tịch.
Lâm Vân Tịch nhìn động tác Mạnh tướng quân, dưới gối nam nhân có vàng, một quỳ này của hắn, là vì thê nhi của mình.
Trong ánh mắt Lâm Vân Tịch tràn ngập cảm động, một loại tình cảm mãnh liệt khó có thể che giấu, không ngừng quay cuồng trong mắt nàng.
Niên đại này, rất hiếm nam nhân có thể làm được chuyện như vậy.
“Mau đi chuẩn bị!” Lâm Vân Tịch phân phó nói.
Đôi mắt Diệp Tấn Hoàn đột nhiên sáng ngời, đáy mắt xẹt qua một tia vui sướиɠ, ánh mắt nhanh chóng nhìn một lượt quanh phòng, nhanh chóng xoay người đi chuẩn bị