Ngày đó nàng rơi xuống biển, sau khi được cha mẹ cứu lên, nàng hôn mê ba ngày, vốn định điều tra về phụ thân của bọn Dập Nhi, nhưng nơi đó gọi là gì nàng cũng không biết, vì thế nàng cũng không biết điều tra từ đâu.
Hiện tại manh mối duy nhất chính là Trần thị ở phủ thừa tướng và Lâm Tử Huyên, ngày đó sau khi nguyên chủ bị hại, là ai đã mang nàng đi.
“Huhu...Nữ nhi số khổ của ta, nương thân không thể nhìn mặt ngươi lần cuối.”
Tô thị che mặt khóc, cơ thể run rẩy trông rất đau lòng.
Lâm thừa tướng thấy vậy, trong lòng đau xót.
Đôi tay không tự chủ được đỡ sủng thϊếp của mình.
“Dung Nhi, hiện tại nàng đang có thai, không thể quá bi thương, chuyện của Tịch Nhi, bổn tướng sẽ cho người điều tra.”
Trần Thị nghe vậy, trong lòng run lên kịch liệt, tiện nhân Tô thị này, năm đó nàng ta đối với nữ nhi của mình chẳng hề quan tâm, bây giờ lại bắt đầu khóc tang.
Thật là khiến bà ta không thể không nghĩ tới.
Bà ta nhớ rõ năm đó, lúc Lâm Vân Tịch bị người ta kéo đi, nàng ta* cũng không đến nhìn lấy một cái.
*“Nàng ta” ở đây là chỉ Tô thị
“Tướng gia bận như vậy, loại chuyện này còn làm phiền tướng gia tự mình tra xét, là do thϊếp thân không tốt, gây thêm phiền toái cho tướng gia.”
Tô thị khóc lóc đáng thương, lời này là một câu hai nghĩa.
Trần thị là vợ cả trong phủ, không thể xử lý tốt chuyện trong phủ, vấn đề ở đây không phải là khiến phủ thừa tướng mất hết mặt mũi, mà lvấn đề năng lực quản lý của đương gia chủ mẫu là bà ta.
Trần thị nghe vậy liền run rẩy, cắn chặt hàm răng, cả người đã không còn vẻ bình tĩnh như trước, chỉ còn cơn tức giận đang dâng lên trong lòng và vô cùng bi thương.
Mà Tô thị thì ngược lại, được Lâm thừa tướng bảo vệ ở trong ngực, nhẹ giọng nói lời an ủi.
Dáng vẻ như vậy khiến người khác vô cùng hâm mộ.
Tô thị hơi cúi đầu, không ai có thể nhìn được tâm tư của nàng ta ẩn dưới gương mặt như hoa như ngọc kia.
Ánh mắt của Lâm Vân Tịch âm u nguội lạnh, nam nhân thì luôn thích những nữ nhân dịu dàng, ân cần và chu đáo, đặc biệt là người như Lâm thừa tướng, trong phòng có nữ nhân như Tô thị, có thể giảm bớt áp lực trong lòng.
“Tướng gia, Thái Tử điện hạ tới.” Tần quản gia tiến vào bẩm báo.
Lâm Vân Tịch nghe vậy, trong lòng cười khẩy một tiếng, cái tên vô tâm cặn bã đó mới vậy mà đã không ngồi yên được.
“Mau mời!”
Lâm thừa tướng vừa mới nói xong, chỉ thấy Thái Tử Hiên Viên Dực một thân bạch y bước nhanh vào.
Hiên Viên Dục mặc một thân cẩm bào màu trắng, ngũ quan tuấn mỹ, đôi mắt lạnh lùng, trong mắt dâng lên một dã tâm không thể che giấu.
Trên thân toát ra khí chất vừa lạnh lùng, vừa kiêu ngạo cao quý, mang theo vẻ ngông cuồng coi thường thiên hạ.
Lâm Vân Tịch nhìn Hiên Viên Dục bề ngoài thì giống con người, nhưng lại làm chuyện của loài cầm thú.
“Tham kiến Thái Tử điện hạ.”
Lâm thừa tướng và mọi người quỳ xuống hành lễ.
Khuôn mặt tuấn dật của Hiên Viên Dục nhìn chằm chằm Lâm thừa tướng, ánh mắt u ám khiến người khác không rét mà run.
Giọng nói lạnh như băng bao phủ lấy đầu Lâm thừa tướng, lạnh lùng truyền vào lỗ tai: “Lâm thừa tướng, những chuyện đồn bên ngoài là như thế nào?”
Thân thể Lâm thừa tướng đột nhiên run lên, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ.
Thái Tử điện hạ có bao nhiêu tàn nhẫn, ông ta cũng biết, năm đó hắn ta ở trong tối ngoài sáng ám chỉ ông ta rất nhiều lần rằng không muốn cưới phế vật Lâm Vân Tịch.
Lúc đó ông ta mới nảy ra ý nghĩ muốn để Huyên Nhi thay thế phế vật kia ngồi vào vị trí Thái Tử Phi.
Sâu trong nội tâm của mỗi người đều khát vọng bản thân có thể leo lên vị trí quyền thế cao, ông ta vốn thấy ngày đó Dung Nhi không đau không buồn, cho là chuyện này cứ như vậy qua đi, không nghĩ tới bây giờ lại bị bàn tán xôn xao như vậy.
Nhìn Lâm thừa tướng nửa ngày không nói được lời nào, đáy mắt Hiên Viên Dục hiện lên một tia lạnh lẽo.
Lâm thừa tướng cung kính trả lời: “Bẩm Thái Tử điện hạ, những chuyện này đều là hành vi hèn hạ của những kẻ có thù hận với phủ thừa tướng làm ra, thần đã phái người đi tra xét.”
Hiên Viên Dục hơi nghiêng người sang một bên, thái độ kiêu ngạo ban đầu cũng thu lại một chút .
Hắn lạnh lùng nói: “Tốt nhất là nhanh chóng đi điều tra rõ chuyện này, hiện tại Quân Thượng đã biết chuyện này, Quân Thượng vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện ta cưới Huyên Nhi năm đó, thiên sư lại nhắc tới lời tiên đoán ở trước mặt Quân Thượng, bây giờ bổn cung cũng rất khó xử, sức khỏe của Huyên Nhi như nào các ngươi cũng biết, nếu bệnh của Huyên Nhi trị không hết, vị trí Thái Tử Phi của Huyên Nhi cũng sẽ không giữ nổi, các ngươi cũng biết điều đó rồi.”
Đợi chút, Lâm Vân Tịch có hơi không hiểu mấy lời Hiên Viên Dục vừa nói.
Nàng nhớ là Lâm Tử Huyên đã có thai, nhưng tại sao bây giờ lại không giữ nổi vị trí Thái Tử Phi?
Ở nơi này không phải là mẫu bằng tử quý* hay sao?
*母凭子贵 ( Mẫu bằng tử quý) nghĩa là mẹ vinh hiển nhờ con.
“Điện hạ yên tâm, lão thần nhất định sẽ mau chóng điều tra rõ chuyện này.” Lâm thừa tướng có chút run rẩy nói.
Nhưng chuyện này có hơi mơ hồ, có thể điều tra rõ hay không lại là chuyện khác.
“Đừng làm bổn cung chờ lâu, nghe nói hôm nay Nguyệt thần y đã tới kinh đô Mộng Trạch, bổn cung sẽ tự mình đi mời nàng ta vào cung xem bệnh cho Huyên Nhi, các ngươi tốt nhất nhanh chóng đem chuyện này giải quyết cho tốt.”
Nói xong, Hiên Viên Dục lạnh lùng xoay người rời đi.
Lâm thừa tướng đứng dậy, lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Trần thị, ngươi nói, chuyện này nên làm cái gì bây giờ?”
Lâm thừa tướng xoay người nhìn Trần thị.
Trần thị nghe thế, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, mặc dù thủ đoạn của bà ta rất cao, nhưng đối phương không phải người, bà ta cũng không có cách nào.
“Tướng gia, thϊếp thân đã phái người đi tra xét, chắc sẽ mau có kết quả thôi.”
Vẻ mặt của Trần thị lạnh lẽo, đối với chất vấn của Lâm thừa tướng, vẻ mặt bà ta vẫn lãnh đạm như cũ.
“Nghe nói Nguyệt thần y tính tình cổ quái, ngươi là người duy nhất biết được ngọn nguồn mọi chuyện năm đó, chuyện này giao cho ngươi tự mình đi tra, hiện tại Huyên Nhi ở Đông Cung như đi trên băng mỏng, trước mắt chữa khỏi bệnh cho Huyên Nhi mới là việc quan trọng!”
“Vâng, tướng gia!”
Trần thị trả lời nhưng trong lòng lại lo lắng không thôi.
Nói về chuyện này, rất là phức tạp.
Năm đó toàn bộ đều là mưu kế của Huyên Nhi cùng Thái Tử điện hạ, tiểu tiện nhân kia căn bản không có nhập táng vào phần mộ tổ tiên của Lâm gia, là bà ta kêu người ném tiểu tiện nhân đó ra sau núi cho ma thú ăn thịt.
Bây giờ bảo bà ta phải tra như thế nào?
“Đi, Dung Nhi, ta đỡ nàng về nghỉ ngơi trước.”
Lâm thừa tướng xoay người, cẩn thận che chở Tô thị rời đi.
Lâm Vân Tịch biết tiếp theo cũng sẽ không tra được tin tức gì hữu ích.
Lâm Tử Huyên rốt cuộc bị bệnh gì, mà khiến đám y sư đều phải bó tay?
Nhưng mà đúng là báo ứng!
Mấy năm nay nàng dốc lòng tu luyện, bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không để ý.
Lâm Vân Tịch cẩn thận lui ra ngoài, đột nhiên, một cảm giác uy hϊếp mạnh mẽ ập đến.
Vừa chuyển tầm mắt, đã thấy một nam tử hắc y đang nhàn nhã ngồi trên mái nhà ở phía đối diện, trên mặt vẫn là tấm mặt nạ kim sắc, khóe miệng nhếch lên tạo ra một đường cong hoàn hảo, hiện lên một nụ cười tà ác.
“Sao lại là ngươi?” Lâm Vân Tịch nheo mắt, nhìn nam tử ở phía đối diện đầy nguy hiểm.
Dưới sự cao quý độc đoán đó, đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo, ánh mắt vừa vắng lắng vừa lạnh nhạt, lộ ra một tia ngang ngược bướng bỉnh.
“Tại sao lại không thể là ta?” Long Diệp Thiên ngồi thẳng người.
Đôi mắt đen có hơi uể oải, nhưng vẫn nhìn nàng chăm chú như cũ, mang theo tìm tòi nghiên cứu sâu thẳm.
Trên người nàng có quá nhiều bí mật, khiến hắn muốn tìm hiểu đến cùng.
Lâm Vân Tịch đang muốn rời đi, đột nhiên nhìn thấy người vốn đã rời đi là Thái Tử Hiên Viên Dục quay lại.
Cách đó không xa, có ba nữ tử phục trang hoa lệ đi tới.
Lâm Vân Tịch nhanh chóng xoay người né vào chỗ tối.