Chương 24: GIANG SƠN DỄ ĐỔI, BẢN TÍNH KHÓ DỜI

“Vân Duệ, tra trước rồi lại nói, đúng rồi, ngày đó thời điểm cùng bổn quân thành hôn, người là ngươi mang về, ngươi có biết lai lịch của nữ nhân kia không?” Dưới ánh nến, đôi mắt thâm thúy của Long Diệp Thiên hiện lên tia nghi ngờ.

“Tối nay vì sao lại nhớ đến nữ nhân đó, ngươi không phải vẫn luôn không để ý sao?”

“Đột nhiên muốn biết.”

Long Diệp Thiên nhàn nhạt trả lời,trong ánh mắt hiện lên một tia mong đợi.

Nam Cung Vân Duệ đi qua nhìn hắn: “Diệp Thiên, ta cũng không biết lai lịch của nàng, lúc ấy ta là nhận được lệnh của thiên sư, dựa theo chỉ thị của thiên sư, theo dãy núi Kỳ Mộng của đại lục Mộng Trạch mang nữ nhân kia về.”

“Đi điều tra đi, bổn quân phải biết được thân phận của nàng.” Long Diệp Thiên trước kia không có hứng thú đối với thân phận của nữ nhân kia.

Nhưng mà hiện tại, hắn cư nhiên lại có hứng thú đối với nữ nhân đã cùng hắn làm chuyện thân mật kia.

Lần đầu tiên, cảm giác mãnh liệt muốn biết thân phận của đối phương.

“Được!” Nam Cung Vân Duệ gật gật đầu, con ngươi thanh nhuận hiện lên một tia áy náy.

Năm đó sau khi hắn đem nữ nhân kia về, nàng ta lại trượt chân rơi xuống biển, trong lòng hắn vẫn luôn rất áy náy.

Hiện tại nhớ lại, nữ nhân kia mặc áo cưới đỏ rực, thật sự là có chút kỳ quái.

Sáng sớm hôm sau, phố lớn ngõ nhỏ của kinh đô Mộng Trạch.

Nơi nơi bàn tán chuyện trong phủ của Lâm thừa tướng.

Nhị tiểu thư phủ Lâm thừa tướng cùng người khác cẩu thả, bị người bắt gian tại chỗ, chưa lập gia đình đã thất thân, hiện tại cho dù có làm con của thϊếp thất, cũng chưa chắc có thể gả ra ngoài.

Phủ Lâm thừa tướng nháo ra chuyện không sạch sẽ, như Lâm Vân Tịch dự đoán, mọi người đều đồn đoán là tam tiểu thư phủ Thừa tướng trở về tìm thừa tướng phu nhân Trần thị báo thù.

Rốt cuộc ngày đó, trên kiệu hoa là nữ nhi Lâm Tử Huyên của nàng ta, mà tam tiểu thư lại tự sát, chuyện này nếu như suy nghĩ sâu hơn một chút, các loại bàn tán sẽ ùn ùn không dứt.

Tửu lầu Bồng Lai.

Đúng là thời điểm dùng bữa sáng.

“Các ngươi nghe nói chưa? Nghe nói đêm qua phủ Lâm thừa tướng nháo ra chuyện không sạch sẽ, tam tiểu thư đã chết sáu năm trở về báo thù, tam tiểu thư lúc trước tự sát, nhưng mà nghe nói không phải nàng ta tự sát chết, mà là bị Trần thị hại chết.”

“Ta cũng nghe nói, nghe nói đêm qua bị cháy nhưng lại có giấy trắng bay xuống, trên giấy viết Trần thị trả mạng cho ta.”

“Đúng là có chuyện này, thừa tướng phu nhân cũng không phải là đèn cạn dầu, nghe nói vì để nữ nhi của mình trở thành Thái Tử Phi, đã bức tử tam tiểu thư phế vật, vị tam tiểu thư đó cũng thật là xui xẻo!”

Vài nữ tử bàn bên cạnh Lâm Vân Tịch đang nhàn nhã bát quái.

Lâm Vân Tịch nghe được, cười không khép được miệng, phiên bản này không tồi, như vậy phủ thừa tướng bên kia hôm nay nhất định gà bay chó sủa.

Ai nha! Trần thị, chuyện năm đó ngươi cùng nữ nhi của ngươi bức tử nguyên chủ đã rõ ràng trước mắt.

Ta, Lâm Vân Tịch đã trở lại, đến lúc ngươi nhận lại xui xẻo rồi.

“Mẫu thân, tối hôm qua người làm những chuyện này sao?”

Lâm Tử Dập có chút khinh thường nhìn mẫu thân.

Hắn còn tưởng rằng mẫu thân sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, ra ngoài một buổi tối, cũng chỉ giả thần giả quỷ hù dọa người ta.

“Tiểu tử thúi, con thì hiểu cái gì? Thế nhân đều thích bắt gió bắt bóng*.”

p/s:捕风捉影 ( Bộ phong tróc ảnh)Bắt gió bắt bóng, nghĩa là làm chuyện bá vơ không chắc chắn, đồn đại linh tinh không có căn cứ.

Lâm Vân Tịch ưu nhã uống một ngụm canh.

Bất quá nhớ tới nam tử đêm qua khinh bạc nàng, trong lòng nàng liền phi thường tức giận, sao lại đυ.ng phải một tên vô lại như vậy chứ.

“Mẫu thân, ăn xong đồ ăn sáng, Thần nhi có thể đi ra ngoài đi dạo không? Có thể không ạ?”

Lâm Tử Thần ánh mắt nhu hòa nhìn mẫu thân, trưng cầu mẫu thân đồng ý.

Lâm Vân Tịch ấm áp cười, ôn nhu nói: “Thần nhi, muốn đi liền đi thôi, nhưng phải cẩn thận một chút.”

Lâm Vân Tịch biết Thần Nhi mỗi khi đến một chỗ đều phải quen thuộc địa hình.

“Vâng, mẫu thân.” Không nói cẩu cười Lâm Tử Thần khóe môi biên tươi cười dần dần mở rộng, cười đến ôn nhu như nước.

“Mẫu thân, Dập nhi cũng muốn đi.”

Lâm Tử Dập chu chu miệng nhỏ, mẫu thân nói chuyện với ca ca luôn thật ôn nhu, nói chuyện với bé thì ác thanh ác khí*, chuyện này khiến trong lòng bé thật không thể cân bằng.

p/s: 恶声恶气 ( Ác thanh ác khí) nói chuyện luôn xung đột, không hòa nhã

Bé phát hiện, mẫu thân thật bất công.

“Có thể, nhưng con phải nghe lời ca ca nói, đừng gây chuyện thị phi cho lão nương, lão nương không có thời gian giúp con chùi đít.”

Dập nhi hay gây sự lại thích lo chuyện bao đồng, khiến nàng thực đau đầu.

Đầu nhỏ của Lâm Tử Dập đong đưa, vẻ mặt thấm thía nói: “Mẫu thân, lỗ tai Dập nhi đều muốn chai cả rồi, nói chuyện xem tình thế, làm việc xem đầu gió*, gặp chuyện bất bình, Dập nhi tuyệt đối sẽ đi đường vòng, được rồi chứ ạ?”

p/s: Đầu gió ở đây chỉ những việc làm có thẩy đẩy người làm nên đầu sóng ngọn gió, là cái đích để người khác nhắm tới.

Lâm Tử Dập cười cười lấy lòng.

“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Lâm Vân Tịch biết tiểu tử này miệng lưỡi lợi hại, nhưng thật sự nghe lọt thì không được mấy lần.

Lâm Tử Dập khóe miệng trừu trừu, hung hăng cắn chặt răng, “lão nương*” chính là không có tin bé.

p/s: Lão nương trong câu này nghĩa là lão mẹ, là Lâm Tử Dập nói, khác với xưng hô“Lão nương” mà nữ chính nói, nữ chính nói “lão nương” chính là một loại xưng hô.

Ai! Thật là nhất thất túc thành thiên cổ hận*!

p/s: 一失足成千古恨 (Nhất thất túc thành thiên cổ hận) Một sai phạm, một lỡ lầm, trở thành nỗi ân hận của cả cuộc đời.

Tâm bệnh này phải dùng tâm để chữa, để bé làm chút chuyện tốt, thay đổi cái nhìn của mẫu thân về bé.

Lầu hai, căn phòng gần sát lối đi.

Long Diệp Thiên một thân huyền y màu đen , ánh mắt bễ nghễ, bá đạo, tư thế lười biếng, lộ ra kiệt ngạo khó thuần, mặt nạ kim sắc che khuất một nửa gương mặt tuấn mỹ.

Hắn cùng Nam Cung Vân Duệ nhìn mẫu tử ba người ở dưới lầu.

Nghe bàn tán ở xung quanh, con ngươi thâm thúy của Long Diệp Thiên kia nổi lên nồng đậm hứng thú.

Nữ nhân này cùng phủ Thừa tướng nhất định có quan hệ.

Ăn xong đồ ăn sáng, ra khỏi của tửu lâu Bồng Lai, mẫu tử ba người chia nhau đi mỗi người một hướng.

Lâm Vân Tịch Tất nhiên là đi phủ thừa tướng xem trò hay.

Trong phủ Thừa tướng.

Đại sảnh tiền viện, không khí căng thẳng khiến người ta nghẹt thở.

Trần thị cùng di nương các phòng đều ở đây, một đám vui sướиɠ khi người gặp họa nhìn Trần thị.

“Trần thị, nói, ngươi năm đó rốt cuộc đã làm cái gì? Trong một đêm, phố lớn ngõ nhỏ đều là đồn đãi về phủ thừa tướng, hôm nay lúc lâm triều, những đồng liêu đều nhìn bổn tướng bằng ánh mắt xem thường, Trần thị, ngươi mau nói rõ ràng chuyện năm đó cho bổn tướng.”

Lâm thừa tướng tức giận đến mức thân thể run run, ngón tay run rẩy phẫn nộ chỉ về hướng Trần thị.

Các vị di nương nghe Lâm thừa tướng trách mắng, trong lòng mỗi người đều đang cười trộm.

Trần thị ỷ vào có một nữ nhi là Thái Tử Phi, diễu võ dương oai nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cuộc cũng lật thuyền trong mương.

“Tướng gia, thϊếp thân năm đó đã nói rất rõ ràng, tam tiểu thư thật là tự sát mà chết, ngày đó lại là ngày đại hỷ, nếu truyền ra ngoài, sẽ xung khắc với hôn sự của Thái Tử điện hạ, nên hôm đó thϊếp thân đã để cho hạ nhân đem Tam tiểu thư đưa đến phần mộ tổ tiên bên kia để chôn, hơn nữa ngày đó người bảo Huyên nhi gả đi cũng là tướng gia, thiiếp thân làm sao dám bao biện làm càn.”

Trần thị quỳ trên mặt đất, trên mặt không hề biểu lộ ra chút sợ hãi nào.

Chỉ sợ trong lòng chắc đang phát hoảng đi!

Chuyện này trong một đêm mà phát triển đến tình trạng như hiện giờ, trong nội tâm nàng ta cũng rất căng thẳng.

“Ngươi……”

Lâm thừa tướng đã phẫn nộ tới rồi cực điểm, cánh tay giơ lên, lại hung hăng buông xuống.

Ngày đó đúng thật là hắn bảo Huyên nhi gả qua đó.

Lâm Vân Tịch tránh ở chỗ tối nghe đến đây, quả nhiên, nhân đô thị sự hậu Gia Cát Lượng hảo đương*, Trần thị này rất khó đối phó.

p/s: 心里去慌得手心发凉 ( nhân đô thị sự hậu Gia Cát Lượng hảo đương) nghĩa là chỉ những người lúc đầu không có ý kiến gì, nhưng về sau lại hùng hồn trách mắng. Ngoài ra nó còn là phép ẩn dụ châm biếm cho những người hay khoe mẽ bản thân có tầm nhìn xa trông rộng, cho rằng mình đủ thông minh để xử lý những hậu quả sau mỗi chuyện.

Gia Cát Lượng là Thừa tướng, công thần khai quốc, nhà chính trị, nhà ngoại giao, chỉ huy quân sự, nhà giáo dục, và cũng là một nhà phát minh kỹ thuật nổi tiếng của nhà Quý Hán (Thục Hán) thời Tam Quốc

Không nghĩ tới đoạn ký ức trống rỗng năm đó của nàng là bị người ta mang đi chôn, nhưng mà có khả năng sao?

Nhưng tại sao lại cùng tên cầm thú kia thành hôn chứ?

Nguyên chủ là bị người phương nào mang đi?