Chương 26: BẮT CHÓ ĐI CÀY, XEN VÀO CHUYỆN CỦA NGƯỜI KHÁC

Lâm Vân Tịch âm thầm nhìn về phía ba người,thông qua ký ức của nguyên chủ, ba nữ nhân này lần lượt là Lâm Mộng Thu, Lâm Mỹ Lệ và Lâm Thủy Vân, ba người này giống nguyên chủ, đều là con vợ lẽ, ba nữ nhân này cũng không ít lần bắt nạt nguyên chủ, thường xuyên bị Lâm Tử Huyên lợi dụng để hãm hại và đánh đập nguyên chủ.

Nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Tử Huyên vẫn luôn ghen ghét nguyên chủ xinh đẹp hơn nàng ta, hơn nữa lại có hôn ước với Thái Tử.

Hôn ước này cũng rất đơn giản, bởi vì tiên đoán của thiên sư, cho nên nguyên chủ mới có thể nhặt được miếng bánh lớn như vậy.

Đáng tiếc!

Tên nam nhân cặn bã kia lại coi nàng như một sự sỉ nhục, nhất quyết muốn lấy mạng của nàng!

Tra nam xứng tiện nữ!

Quả đúng là xứng đôi vừa lứa!

Cơ mà tu vi của ba nữ nhân này đều ở nhất giai và nhị giai.

Chỉ có Lâm Mỹ Lệ là tu vi nhị giai.

“Tứ tỷ tỷ, bây giờ Lâm Ức Đan xảy ra chuyện rồi, tứ tỷ tỷ sẽ sớm được cha coi trọng cho mà xem. Sắp đến sinh nhật của Quân Thượng rồi, ta nghe nói năm nay Quân Thượng của các đại lục sẽ đến đây chúc thọ Quân Thượng của chúng ta, đặc biệt là Quân Thượng của đại lục Thiên Hải, nghe nói đến bây giờ, hậu cung của vị này vẫn chưa có nữ nhân nào, nếu như có thể thuyết phục cha dẫn theo tứ tỷ tỷ đi thọ yến của Quân Thượng, với vẻ đẹp của tứ tỷ tỷ, nhất định sẽ có cơ hội bay lên cành cao làm phượng hoàng.”

Lâm Mỹ Lệ cười nịnh nọt nói.

Lâm Mộng Thu nghe thấy vậy, nhẹ nhàng nở một nụ cười duyên dáng, xem ra vô cùng hài lòng với lời nói của Lâm Mỹ Lệ.

Nhan sắc của nàng ta không thua kém Lâm Tử Huyên là bao.

Chỉ tiếc nàng ta là thứ nữ, không có nhiều cơ hội như Lâm Tử Huyên.

Nhưng bây giờ Lâm Ức Đan đã xảy ra chuyện, đương nhiên cơ hội của nàng ta cũng tới rồi.

“Tứ tỷ tỷ, hiện tại hồn ma của phế vật kia đang tìm Trần Thị đòi mạng, đυ.ng phải chuyện như vậy cũng thật là xúi quẩy, phế vật kia, tồn tại cũng chỉ là lãng phí lương thực, chết đi rồi còn có chút hữu dụng, mấy ngày nay Trần thị vừa mơ màng vừa đần độn, buông lơi không ít chuyện trong phủ, cho nên tứ tỷ tỷ nhất định phải nắm bắt cơ hội đó nha.”

Lâm Thủy Vân cũng phụ họa nói.

Cũng không thể phủ nhận lời nói của Lâm Mộng Thu.

Lần này Lâm Ức Đan ngã xuống cũng không có cơ hội trở mình nữa .

Một đôi giày rách, ngay cả những tên dân đen bình thường cũng sẽ không nhặt lại.

Đối với nàng ta ( Lâm Mộng Thu) mà nói, đây chính là một cơ hội tốt.

Lâm Vân Tịch liếc mắt thấy Hiên Viên Dục đang vội vàng đi tới phía bên này.

Đôi mắt xinh đẹp chợt lóe lên một tia sáng.

Cười khẩy một tiếng, nàng đánh vào lưng Lâm Mộng Thu một luồng linh khí.

“A!”

Lâm Mộng Thu lập tức mất đi trọng tâm, nhanh chóng ngã xuống đất.

Nào ngờ Lâm Mộng Thu phản ứng có điều kiện, tay nhanh chóng túm lấy vạt áo trước ngực của Lâm Mỹ Lệ, vạt áo trước ngực của Lâm Mỹ Lệ bị Lâm Mộng Thu dùng lực xé rách.

Một mảng lớn cảnh xuân lộ ra ngoài.

“Á!” Lâm Mỹ Lệ nhìn cảnh xuân của mình bị lộ,lập tức hét lên thất thanh.

Bộ dạng tiểu thư khuê các vừa rồi ngay lập tức biến mất không sót lại chút gì.

Đôi tay lúng túng hoảng hốt bảo vệ trước ngực.

Mà Lâm Thủy Vân, vốn định đi giúp Lâm Mỹ Lệ kéo quần áo bị kéo rách lên, nào biết Lâm Mỹ Lệ lại bị Lâm Mộng Thu kéo ngã, trong nháy mắt, cái yếm đỏ dùng để che chắn trước ngực cũng bị Lâm Thủy Vân kéo rớt.

Tất cả đều trùng hợp như vậy!

Thời gian cũng trùng hợp như vậy!

Lâm Thủy Vân nhìn yếm đỏ trong tay, cảm thấy không biết phải làm sao.

“Ngũ tỷ tỷ, Vân Nhi không có cố ý, Vân Nhi chỉ là muốn giúp tỷ tỷ kéo y phục lên.” Lâm Thủy Vân vội vàng giải thích nói, yếm đỏ trong tay không biết phải làm sao.

“Chát!” Lâm Mộng Thu đứng dậy khỏi mặt đất, thẳng tay cho Lâm Mỹ Lệ một cái bạt tai.

Ngay lập tức quát lên: “Tiện nhân, ngươi dám đẩy ta.”

“Không có, tứ tỷ tỷ, ta không có đẩy ngươi.”

Lâm Mỹ Lệ Ánh dùng ánh mắt tràn ngập sự chắc chắn nhìn Lâm Mộng Thu.

Nàng ta điên rồi sao, lúc này đi đẩy Lâm Mộng Thu, chuyện này sao có thể?

Lâm Ức Đan đã xảy ra chuyện, người tiếp theo được sủng ái chính là Lâm Mộng Thu.

Hẳn là nàng ta (LMT) không cẩn thận tự mình vấp ngã, tiện nhân này, cư nhiên lại đổ tội lên đầu nàng ta (LML).

Không chỉ có như thế, nàng ta (LMT) còn dùng sức như vậy, kéo đai lưng của nàng ta (LML), xé rách y phục, làm nàng ta (LML) giờ phút này quần áo xộc xệch, nàng ta (LMT) còn không biết xấu hổ cả gan nổi giận với nàng ta (LML).

Nàng ta (LML) còn cơn giận mà không có chỗ để xả đây này?

“Ngươi còn dám giảo biện, nếu không phải ngươi đẩy ta, vậy tại sao ta lại té ngã?” Lực đẩy kia rất mạnh, sao nàng ta (LMT) có thể cảm nhận sai được.

“Các ngươi đang làm gì đây?”

Thái Tử Hiên Viên Dục giận dữ hét, một thân tôn quý, khí thế bức người.

“A!” Lâm Mỹ Lệ hét lên một tiếng, nhanh chóng bảo vệ trước ngực, cho dù nàng ta có nhanh tay, nhưng Hiên Viên Dục cũng đã nhìn thấy hết rồi.

Ngũ quan của Hiên Viên Dục như tượng tạc, khuôn mặt u ám đáng sợ.

“Không nghĩ tới những tiểu thư khác của Lâm thừa tướng lại thô tục bất kham như vậy, thủ đoạn câu dẫn thấp kém như vậy cũng đem ra dùng.”

Hiên Viên Dục cao cao tại thượng nhìn ba nữ nhân trước mặt.

Dáng vẻ cao cao tại thượng tự cho mình hơn hẳn người khác này, khiến cho người khác cảm thấy chán ghét.

Ba nữ nhân lập tức sững sờ, mở to mắt nhìn Hiên Viên Dục.

Khóe miệng Lâm Vân Tịch giật giật.

Câu dẫn hắn ta, hắn ta cũng quá đề cao chính mình rồi?

Nam nhân cặn bã chỉ có thú tính, không có nhân tính mà cũng có mặt đoan chính như vậy sao?

Lâm Vân Tịch lắc lắc đầu, vốn định để bản thân xem trò hay, không nghĩ tới lại biến khéo thành vụng.

“Điện hạ, chúng ta không có, cầu điện hạ đừng hiểu nhầm.” Lâm Mộng Thu nhanh chóng giải thích.

Ba nữ nhân nhanh chóng quỳ xuống đất.

Hiên Viên Dục mỉm cười châm chọc, ánh mắt mỉa mai nhìn ba người, chế giễu nói: “Nhan sắc của các tiểu thư Lâm phủ đều không tồi, ngẩng đầu lên để bổn cung nhìn xem.”

Lâm Mỹ Lệ tình cờ quỳ ở đằng trước.

Hiên Viên Dục duỗi ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng nâng cằm của Lâm Mỹ Lệ lên.

Cái miệng nhỏ của Lâm Mỹ Lệ hơi hé ra, một đôi mắt đẹp thẹn thùng lại khϊếp sợ nhìn Hiên Viên Dục, hai hàm răng trắng đều, mơ hồ lộ ra, tinh tế nhỏ xinh lại sạch sẽ, khiến nàng ta càng thêm xinh đẹp đáng yêu.

Khóe miệng Hiên Viên Dục gợi lên một độ cong tà mị, cười mê hoặc nhân tâm, có chút không đứng đắn.

“Tốt lắm, thật sự không tệ!” Hiên Viên Dục giống như xem xét sủng vật, trong mắt tràn ngập hứng thú.

“Ngươi tên là gì?”

Thân hình mảnh khảnh của Lâm Mỹ Lệ thoáng run rẩy, run run trả lời: “Bẩm...Bẩm Thái Tử điện hạ, thần nữ tên là Lâm Mỹ Lệ.”

Lâm Mỹ Lệ căng thẳng khiến lời nói cũng không được trôi chảy.

Ánh mắt thâm thúy của Hiên Viên Dục híp lại, ánh mắt mang theo một tia ngang ngược.

Khóe miệng hiện lên một nụ cười tà ác, giống như một con quỷ khát máu.

Hắn ta đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt nham hiểm, tư thái lười biếng lại cuồng dã.

“Cùng bổn cung đi gặp thừa tướng.”

Khí thế của hắn ta mạnh mẽ khiến người khác không thể phản bác.

“Vâng, Thái Tử điện hạ.” Trong mắt Lâm Mỹ Lệ hiện lên một tia vui sướиɠ

Đây là Điện hạ coi trọng nàng ta sao?

Thật tốt quá!

Hiên Viên Dục lại vẻ mặt chán ghét buông tay khỏi mặt Lâm Mỹ Lệ.

Trong mắt Lâm Mộng Thu và Lâm Thủy Vân tràn ngập ghen ghét.

Nhưng cũng không từ bỏ ý định mà cùng đi theo.

Nhìn bóng dáng rời đi của mấy người đó, Lâm Vân Tịch híp mắt nhìn Hiên Viên Dục, tên cặn bã rác rưởi này ai đến cũng không cự tuyệt!

Vốn định khiến ba người kia xấu mặt, không nghĩ tới lại giúp Lâm Mỹ Lệ một phen.

Ngàn tính vạn tính không nghĩ tới tên khốn này lại rác rưởi như vậy.

Nữ nhân như thế nào cũng ra tay được.

“Có vẻ như kế hoạch của ngươi cũng không quá hoàn hảo nhỉ?”

Long Diệp Thiên ở phía đối diện ngạo mạn liếc nhìn nàng, giọng điệu tràn ngập thích thú.

Đôi mắt đen như mực đó đầy quyến rũ và kiêu ngạo.

“Bắt chó đi cày, xen vào việc người khác?” Ánh mắt lạnh băng của Lâm Vân Tịch liếc hắn ta một cái.