Vân Hoa Thanh nhàn nhạt cười, nho nhã lễ độ.
“Phu nhân, Hoa Thanh đã tận lực, nhưng mà Hoa Thanh có một tin tức tốt, nghe nói Nguyệt thần y của Huyền Thiên đại lục đã tới kinh đô Mộng Trạch, phu nhân có thể đi mời thần y về xem bệnh cho Thái Tử Phi, nói không chừng Nguyệt thần y sẽ có cách, nghe đồn nàng ta có thể mở bụng lấy con, bệnh này của Thái Tử Phi, có thể cầu nàng vẫn có hy vọng chữa khỏi.”
“Nguyệt thần y sao?.” Trên mặt Trần thị lộ vẻ khó xử!
“Vân thần y, nghe nói vị Nguyệt thần y tính tình cổ quái, chỉ sợ rất khó mời được, không biết Vân thần y có giao tình cùng nàng ta không?”
Vân Hoa Thanh vừa nghe, lắc lắc đầu, lại lần nữa cười cười, đáy mắt ôn nhuận hiện lên chút thong dong.
“Phu nhân hiểu nhầm rồi, tại hạ cùng Nguyệt thần y không có giao tình, Nguyệt thần y có ba loại người không cứu: Kẻ ác háo sắc không cứu, người nhìn không thuận mắt không cứu, còn có kẻ hung ác làm người khác bị thương không cứu, đối với người nghèo, một xu cũng không lấy, đối với kẻ giàu, vương công quý tộc, một xu cũng không thể thiếu.”
Trần thị liễm mắt, chính vì như vậy nên mới khó làm.
Chuyện xảy ra đêm nay, ngày mai khẳng định sẽ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Nếu Nguyệt thần y biết, khẳng định sẽ không đồng ý cứu Huyên nhi.
Chuyện này phải làm sao cho phải?
Huyên nhi bệnh đã nhiều năm, Thái Tử rất ít vào phòng nàng, cứ tiếp tục như vậy,vị trí Thái Tử Phi của Huyên nhi khẳng định không giữ nổi.
Trả giá nhiều năm như vậy, không thể để một thân bệnh tật này làm ảnh hưởng được.
“Phu nhân, nếu không có chuyện gì khác, Hoa Thanh xin phép cáo lui.”
“Vân thần y mời!”
Lâm Vân Tịch nhìn thân ảnh dần xa kia.
Thanh danh của nàng cũng thật vang dội nha!
Người của Mộng Trạch đại lục đều biết.
Nơi này có tổng cộng năm đại lục, người của năm đại lục từ trước tới nay đều chung sống hòa thuận.
Năm đại lục chia làm đại lục Thiên Hải, đại lục Mộng Trạch, đại lục Huyền Thiên, đại lục Vân Xuyên, đại lục Nam Yển, năm đại lục bị Huyền Thiên đại lục ở giữa ngăn cách, cách Thiên Hải đại lục tương đối gần.
Đình viện sâu thẳm, trăng lên từ từ.
Buổi tối mùa xuân, hoa lặng lẽ nở, ở trong gió chậm rãi đong đưa, dư hương lượn lờ, kéo dài không dứt.
Đêm nay, liền dừng ở đây đi!
Lâm Vân Tịch đang muốn đi, đột nhiên, một cảm giác nguy hiểm từ phía sau đánh úp lại!
Lâm Vân Tịch đột nhiên quay đầu nhìn lại, đáy mắt luôn bình lặng, xẹt qua một tia kinh ngạc!
Hỗn đản này cư nhiên nhanh như vậy liền giải được độc?
Long Diệp Thiên ý cười tuyệt tuyệt, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều khí thế bức người, toát ra khí phách vương giả trời sinh.
“Đối với bản thân có phải đã quá tin tưởng rồi không?”
“Là ta đã xem thường ngươi.” Lâm Vân Tịch nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Vân Tịch không muốn cùng hắn có quá nhiều dây dưa, xoay người muốn đi.
Không ngờ?
Đi không được lại ngã vào cái ôm rắn chắc!
Nam nhân này thật sự là vô sỉ?
“Buông ra!” Lâm Vân Tịch gầm nhẹ nói.
Tư thế mập mờ như vậy khiến nàng cảm thấy rất không thích.
“Nữ nhân, hạ độc bổn quân xong liền muốn chạy?”
Bổn quân?
Lâm Vân Tịch lập tức suy đoán thân phận của nam tử
Người có thể tự xưng là bổn quân, vậy thì nhất định chính là một trong những chủ quân của năm đại lục.
Nghĩ đi nghĩ lại thì người này có lẽ muốn tới chúc mừng sinh thần của quân thượng Mộng Trạch đại lục, nàng cũng là vì chuyện này nên mới quay về đại lục Mộng Trạch.
“Đây là cái giá để xem màn kịch cuối cùng, như thế nào, không phải là ngươi không trả nổi chứ?” Lâm Vân Tịch châm chọc nói.
Long Diệp Thiên cách nàng rất gần, trên người nàng, có một cổ mùi hương nhàn nhạt rất quen thuộc.
Trong nháy mắt, hắn có một cổ xúc động, muốn đem kia tấm mặt nạ kia lấy xuống, nhìn xem rốt cuộc là nữ nhân như thế nào.
Lâm Vân Tịch nhìn ra mơ màng trong ánh mắt kia, che giấu vô số khát khao.
Thời gian một hơi thở, khắc vào thật sâu trong đáy mắt.
Trong tay áo, tay nàng đã thủ sẵn trong tay một cây Huyền Thiên Băng Phách thần châm.
Long Diệp Thiên vừa định động thủ,nào ngờ đối phương so với hắn càng nhanh hơn!
Hắn tà mị cười, nhưng tay lại không dám có bất kỳ động tác nào nữa.
Huyền Thiên Băng Phách thần châm tuyệt đối là vũ khí lấy mạng của Nguyệt thần y.
Lâm Vân Tịch khóe miệng khóe miệng cong lên ý cười đắc ý, nhắc nhở nói: “Về sau khi muốn người khác làm gì, thì khiêm tốn một chút, đừng có biểu hiện rõ ràng như vậy, bị địch nhân hiểu rõ, chẳng khác nào đem chính mình đưa vào địa ngục.”
“Đa tạ nhắc nhở! Nguyệt — thần — y.” Long Diệp Thiên trong lòng rất kinh ngạc, nàng thế mà lại có thể nhìn thấu cảm xúc trong mắt hắn.
“Hửm, nguyệt thần y?”
Lâm Vân Tịch vân đạm phong khinh* lặp lại lời hắn nói.
p/s 风云淡重( Vân đạm phong khinh) thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
Hắn cúi đầu ngưng mắt nhìn kỹ nàng dưới ánh trăng, nhìn ánh mắt nàng phản chiếu những cành cây đang lay động, nhìn đôi môi đỏ kiều diễm ướŧ áŧ!
Hắn biết, khuôn mặt dưới mặt nạ khẳng định là rất đẹp!
“Cáo từ!” Ở khoảnh khắc hắn đang xuất thần.
Lâm Vân Tịch tìm đúng cơ hội rời đi.
Chờ Long Diệp Thiên phản ứng lại, sớm đã không còn âm thanh của đối phương.
“Thú vị, thật thú vị.” Long Diệp Thiên khóe miệng cong lên nụ cười tà mị.
Người hắn chợt lóe, cũng biến mất ở trên nóc nhà.
Trên đường trở về, trong lòng Lâm Vân Tịch thấy rất an tâm.
Nàng vốn tưởng rằng Tô thị đối với nguyên chủ sẽ có vài phần nhớ mong, để “nàng” ở trên đời này cũng có một người thân.
Không nghĩ tới là nàng nghĩ nhiều, Tô thị chỉ muốn để nguyên chủ vĩnh viễn chết đi.
Trong lòng Lâm Vân Tịch có tính toán, trước thọ yến của quân thượng Mộng Trạch đại lục, nàng nhất định phải điều tra rõ sự tình năm đó.
Chuyện hôn sự và thạch thất kỳ lạ đó rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Là âm mưu hay là nguyên nhân nào khác.
Về tới tửu lầu Bồng Lai.
Nhìn Thần nhi còn đang chờ chính mình, trong lòng Lâm Vân Tịch liền ấm áp.
Tô thị không hy vọng nàng trở về, nhưng nàng còn có hai nhi tử, còn có nghĩa phụ nghĩa mẫu.
Nghĩ đến bọn họ, Lâm Vân Tịch cảm thấy, nàng cũng rất hạnh phúc,làm người nếu quá tham lam, thì sẽ rất khổ.
“Thần nhi.”
Lâm Tử Thần nhanh chóng đứng dậy đón ra đón nàng: “Mẫu thân đã trở lại.”
“Ừm!”
Ngoài cửa sổ, ánh trăng mông lung, Lâm Vân Tịch đóng cửa sổ lại.
“Thần nhi, muộn rồi, đi ngủ đi!”
Lâm Tử Thần ngước mắt, nhìn mẫu thân.
“Mẫu thân đi xem rồi, có phát hiện manh mối gì không?”
Lâm Tử Thần biết mẫu thân đi phủ Lâm thừa tướng.
Trong lòng Lâm Vân Tịch hiện lên một tia cười khổ: “Thần Nhi, mẫu thân hôm nay nghe được một vài chuyện khiến người thương tâm, nhưng mà không sao, mẫu thân cùng bọn họ đã không có bất luận quan hệ gì nữa, mẫu thân có con cùng Dập nhi là đủ rồi, đi thôi, chúng ta đi ngủ.”
Lâm Vân Tịch bế nhi tử lên, mặt tràn đầy hạnh phúc.
Lâm Tử Thần nghe vậy, trong lòng liền xuất hiện một tia đau lòng.
Mẫu thân mấy năm nay mang theo huynh đệ bọn họ cũng không dễ dàng.
Hắn ngước mắt, ánh mắt tràn ngập đau lòng, mẫu thân luôn luôn lạc quan như vậy, tâm tình mẫu thân lúc này không tốt, nhất định mẫu thân đã nghe được thứ gì đó rất đau lòng.
Long Diệp Thiên vẫn luôn nhìn đến khi trong phòng tắt đèn, hắn mới về phòng của chính mình.
Nghe đối thoại của hai người, một cổ tò mò cùng nghi ngờ hiện lên trong đáy mắt thâm trầm, lộ ra nhè nhẹ hàn ý.
“Diệp Thiên, ngươi đã trở lại.”
Nam Cung Vân Duệ đứng dậy, nhìn Long Diệp Thiên đang trầm tư.
“Ừm!” Long Diệp Thiên mặt nạ trên mặt xuống, một khuôn mặt tuấn mỹ như thần, bại lộ ở trong không khí.
Đôi mắt hắn có phần tịch mịch, nhưng dần nhạt nhẽo, nhanh chóng trở thành một mảng lạnh lẽo.
Nhìn mặt nạ trong tay, ánh mắt hắn không tự chủ nhìn về phía đối diện.
“Vân Duệ, đi tra một chút Nguyệt thần y và phủ Lâm thừa tướng có quan hệ gì?”
“Hả!” Nam Cung Vân Duệ kỳ quái nhìn Long Diệp Thiên.
“Diệp thiên, sao ngươi lại nghĩ Nguyệt thần y và phủ Lâm thừa tướng có quan hệ chứ?”
Long Diệp Thiên rũ mắt, ngưng thần, trong đầu hiện lên một gương mặt nhỏ diễm lệ.