Chương 22: ĐÂY LÀ GIẢ VỜ ĐẾN VẤT VẢ

"Di nương! Người mau nghỉ ngơi đi, hiện tại thân thể người không chịu nổi lăn lộn, những cơ hội như này về sau chúng ta sẽ có nhiều, sự sủng ái của tướng gia với người luôn luôn chỉ hơn chứ không kém, việc này sớm hay muộn đều sẽ xảy ra."

Vương ma ma đỡ Tô thị đứng dậy, muốn đỡ bà đi rửa mặt nghỉ ngơi.

Tô thị vừa mới đứng dậy, thì có hai ma ma tiến vào Lê viện.

"Nhị di nương, tướng gia cho gọi người tới tiền viện một chút."

Hai ma ma kia là ma ma bên cạnh Trần thị, ngữ khí khi cư xử với Tô thị đúng thật là ương ngạnh bừa bãi.

“Đã biết, bây giờ ta qua đó.”

Tô thị lạnh lùng mà trả lời.

Vương ma ma là một người ân cần, liền xoay người lấy một chiếc áo choàng cho Tô thị.

Đôi mắt tham lam của hai ma ma lộ ra vẻ khinh thường.

Người xuất thân từ nhà nghèo chính là không có hiểu biết như vậy.

Nếu là các di nương khác, rất sớm đã lắng nghe tin tức một chút rồi, rốt cuộc sự việc tối nay đối với bà thật bất lợi.

Lâm Vân Tịch kỳ thật vẫn còn đang suy nghĩ câu nói kia của Vương ma ma.

Tam tiểu thư kìa càng lớn càng không giống di nương, lưu lại cũng là một tai họa.

Chuyện như vậy sẽ xảy ra hai loại tình huống.

Loại thứ nhất: Lâm Thừa tướng không phải phụ thân của nguyên chủ.

Loại thứ hai: Nguyên chủ cùng bọn họ không có bất cứ quan hệ huyết thống nào.

Bất quá Lâm Vân Tịch nghĩ tính khả thi của loại thứ nhất có vẻ lớn hơn một chút.

Nữ nhân trọng trạch viện to lớn này, phải có một đứa con, mới có thể trải qua những ngày tháng hơn người khác được.

Lâm Vân Tịch ngửa mặt nhìn lên vầng trăng sáng, trên mặt ngập tràn sự hoài niệm, suy nghĩ ở trong đầu cứ quanh quẩn không dứt.

Nhìn đến mấy người đi về phía tiền viện, Lâm Vân Tịch lại phóng đi theo qua đó.

Linh lực của nàng là ngũ giai, tại Mông Trạch đại lục đi ngang qua đều không có vấn đề gì.

Trong phủ Thừa tướng này, tu vi cao nhất chính là tam giai, căn bản không có ai phát hiện được nàng.

Minh nguyệt sáng tỏ, bóng đêm như nước.

Dưới ánh trăng một bóng đen lẳng lặng mà đứng thẳng, chiếu rọi thân ảnh phiêu dật kia của hắn.

Nhìn thân ảnh linh động tựa tinh linh trên nóc nhà.

Nữ tử này còn chưa rời đi, xem ra, phủ Thừa tướng này chính là càng ngày càng náo nhiệt.

Đáng giận nhất chính là nữ nhân này hạ độc hắn, đến hiện tại hắn mới có thể giải độc.

Nữ nhân đáng chết!

Nam tử nở một nụ cười lười biếng, con ngươi đen sẫm hiện lên một tia nghiền ngẫm.

Nhanh chóng đi theo qua đó, hắn chính là người có thù tất báo, thiệt một chút đều không muốn ăn.

Bên trong sảnh lớn của tiền viện!

Mọi người đều đã đến đông đủ.

Bởi vì sự tình lần trước của Lâm Ức Đan, không khí trong phủ đã phi thường căng thẳng.

Lần này lại xảy ra việc quỷ nháo như này, càng làm cho từ trên xuống dưới của phủ Thừa tướng lòng người hoảng sợ!

“Thϊếp thân bái kiến tướng gia, phu nhân.”

Tô thị cụp mi rũ mắt, dịu dàng khiến người khác không tự chủ mà sinh ra hảo cảm.

Đôi mắt sắc bén ôm hận của Trần thị nháy mắt hướng về phía Tô thị.

Lạnh giọng chất vấn: “Nhị di nương, bản phu nhân thường ngày đối với ngươi không tệ, ngươi vì sao lại hãm hại bản phu nhân cùng Đan nhi như vậy.”

Tô thị vừa nghe, cùng suy đoán lúc trước của chính mình giống nhau, Trần thị thích nhất chính là lật ngược phải trái.

Bà vội vàng mà nói: “Phu nhân, thϊếp thân không hiểu lời nói của phu nhân có ý gì, tối nay thϊếp thân cùng ma ma luôn hầu hạ bên cạnh tướng gia, sao có thể đi hãm hại phu nhân cùng nhị tiểu thư đây?”

Nói đến đó, Tô thị ủy khuất đến nước mắt lưng tròng, như vậy nhìn thấy mà thương.

Lâm Thừa tướng vừa thấy, trong mắt hiện lên một tia thương tiếc.

“Phu nhân, tối nay quả thật là Dung nhi vẫn luôn ở bên cạnh bản tướng.”

Nghe được Thừa tướng vì chính mình mà nói chuyện, trong lòng Tô thị cực kỳ vui vẻ, nếu không phải bởi vì sự tồn tại của đứa nữ nhi phế vật kia, phu nhân của cái phủ Thừa tướng này, còn không biết là ai đâu?

Đều do cái bụng nàng không biết cố gắng, bất quá hiện tại…

Trong lòng Tô thị hiện lên một tia vui sướиɠ!

Trần thị vừa nghe, trong lòng ghen ghét đến phát điên.

Tô thị này tâm cơ thực sâu, không tranh không đoạt, ở trước mặt tướng gia lại luôn là một bộ dáng thấu hiểu lòng người, làm bà không bắt được một chút nhược điểm nào.

“Sự việc tối nay đúng thật là quá kỳ quặc, năm đó các ngươi nói với bản tướng, nha đầu kia bởi vì hổ thẹn không xứng với Thái tử điện hạ, nên mới tự sát trong ngày đại hôn. Trần thị, ngươi giải thích cho bản tướng, nàng thì sao không lấy mạng người khác mà lại là tới lấy mạng ngươi?”

Khuôn mặt với đường nét rõ ràng mà anh tuấn của Lâm Thừa tướng hiện lên một cỗ tức giận mãnh liệt cùng nghi ngờ.

Tuy rằng nàng là một phế vật, nhưng chung quy cũng là nữ nhi của hắn.

Trần thị vừa nghe, nháy mắt hãi hùng khϊếp sợ.

Lâm Vân Tịch tuy rằng là đứa phế vật, nhưng chung quy vẫn là nữ nhi của bà.

Hắn vẫn là để ý.

“Chẳng lẽ nữ nhi của ta là…”

Tô thị cố ý không có đem lời nói nói hết.

Trần thị vừa thấy biểu tình của Tô thị, giữa lông mày đột nhiên giật đến lợi hại.

Phải biết rằng, Tô thị này luôn luôn được tướng gia sủng ái nhất, một tháng có 30 ngày, thì có 10 ngày là tướng gia qua đêm tại Lê viên.

Tuy rằng Tô thị sinh ra một đứa phế vật, nhưng thừa tướng đối với bà, vẫn là thực sự yêu thích.

“A! Di nương, người làm sao vậy?”

Vương ma ma kêu lên một tiếng sợ hãi!

Lâm Thừa tướng vừa thấy, ngay lập tức cuống quýt ôm lấy Tô thị.

Tô thị như thế nào cũng cảm thấy hiện tại chính là một cơ hội vô cùng tốt.

“Tướng gia, Tịch nhi của chúng ta, chẳng lẽ không phải tự sát, mà là ẩn tình khác sao? Giống như Tướng gia nói, tối nay ngọn lửa này này cháy có chút kỳ quái, bình thường trong viện kia không có người, nhưng tối nay…”

Tô thị kích động đến nỗi không nói được thành lời, trong đôi mắt kia như có một vũng nước đang gợn sóng, bộc lộ ra nội tâm thống khổ cùng hoài nghi của nàng.

Ngụ ý rằng, bình thường đều không có chuyện gì, sau khi Lâm Ức Đan xuất giá thì lập tức có chuyện.

Lâm Thừa tướng vừa nghe, lông mày liền nhíu chặt lại.

"Dung nhi, nàng bớt đau buồn, bản tướng sẽ cho người đi tra chuyện này."

"Đa tạ tướng gia!" Tô thị khóc lóc than thở, đáy mắt long lanh như nước ngập tràn cảm kích.

Những di nương khác vừa thấy, một loạt ánh mắt sắc lẹm như dao mà nhìn về Tô thị.

Bà nhích thân mình lại gần trong lòng Lâm thừa tướng, nháy mắt hôn mê bất tỉnh.

Vương ma ma chính là một người tinh mắt, nháy mắt kinh hoảng thất thố mà hô to lên.

"Tướng gia, không tốt, di nương tức giận đến nỗi ngất đi rồi."

"Mau, kêu y sư lại đây." Lâm Thừa tướng vội vã đến mức rống to.

Tần quản gia nhanh chóng chạy ra ngoài, chỉ trong chốc lát liền mang theo một nam tử bạch y đi vào.

Lâm Vân Tịch nhìn Tô thị một chút, cảm thấy Tô thị này cũng là một kỹ nữ tâm cơ.

Rõ ràng không yêu thích nữ nhi của chính mình, lại cố tình ra vẻ hôn mê vì nữ nhi.

Vãi!

Thật đúng là làm khó nàng.

Đây là giả vờ đến vất vả bao nhiêu nha?

Lâm Vân Tịch híp mắt nhìn vị nam tử bạch y kia, một thân bạch y phong lưu phóng khoáng, một đôi mắt đào hoa phong khinh vân đạm, cất giấu tâm tư phong phú.

Một lát sau, nam tử bạch y đứng dậy, khóe môi gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.

"Chúc mừng tướng gia, vị di nương này có thai, gần ba tháng. Di nương ở độ tuổi mang thai cần được nghỉ ngơi tốt, không nên chịu kí©h thí©ɧ."

Trần thị cùng các di nương vừa nghe, nháy mắt mặt xám như tro tàn.

Đặc biệt là Trần thị, ánh mắt bà lạnh lùng nhìn Tô thị đang nằm trong lòng Lâm Thừa tướng, cho uống thuốc nhiều năm như vậy, bà ta sao còn có thể có thai được?

Theo lý mà nói, không có khả năng, cho uống nhiều thuốc như vậy, bà ta sao có thể mang thai.

Đây không có chuyện liền xong, nhưng vừa có chuyện, như thế nào đều là chuyện ngáng chân.

"Được, được, đa tạ Vân Thần y."

Lâm Thừa tướng ôm Tô thị đứng dậy.

Xoay người liền đi về phía Lê viên, căn bản không quan tâm đến bất luận kẻ nào.

Vân Thần y, Lâm Vân Tịch hơi hơi suy nghĩ!

A! Đúng rồi, Vân Hoa Thanh, y sư nổi tiếng tại Mộng Trạch.

Trần thị đi tới bên cạnh Vân Hoa Thanh: "Làm phiền Vân Thần y, chỉ là bệnh của Huyên nhi, Vân Thần y thật sự không có cách nào sao?"

Trong đôi mắt Trần thị mang theo sự cầu xin.