Chương 21: HAI LẦN ĐỀU THUA TRONG TAY NÀNG

Rất giống với hắn, Lâm Vân Tịch khịt mũi coi thường.

Quỷ tài y hệt hắn.

Lâm Vân Tịch híp mắt liếc nhìn hắn một cái, chỉ thấy đôi mắt đen phía sau chiếc mặt nạ giống như đôi mắt của một con báo săn ưu nhã trong màn đêm, bỗng nhiên nhìn lướt qua, khiến cho lòng người run lên từng đợt, phảng phất giống như bị đôi mắt nhìn thấu hết thảy ấy chọc thẳng đáy lòng, bất luận là bí mật gì đều không thể che giấu, tất cả đều bị hắn nắm giữ, quả thật không có chỗ nào để chạy trốn.

Lâm Vân Tịch hơi hơi nhướng mày, lạnh lùng nói: “Nếu đã là cùng một loại người, vậy cần gì phải nói rõ.”

Ngụ ý, chuyện đêm nay không cần hắn lắm miệng!

“Vậy phải xem tâm tình của ta, không bằng như này, nàng bồi ta một đêm, như thế nào?”

Long Diệp Thiên vẻ mặt tà mị, bọn họ ở cùng một tửu lầu, nhìn nàng mặc quần áo dạ hành bay ra ngoài, hắn cũng không tự chủ được mà đi theo.

Hai tròng mắt của hắn đánh giá dáng người hấp dẫn lả lướt của Lâm Vân Tịch, bên dưới bộ quần áo đơn giản mà bó sát, ngực cong mông thủ, song phương ngạo nghễ!

Vốn là một lời nói vô lễ như vậy, lại từ đôi môi mỏng gợi cảm của hắn phát ra, đến nỗi nam nhân cũng không thể giận dữ được.

Lâm Vân Tịch đột nhiên híp mắt nhìn hắn, ánh mắt của nàng giống như nước mà biến ảo không ngừng.

Mỗi một lần đảo mắt, đáy mắt đều phảng phất như có cánh bướm mang sắc thái mộng ảo lướt qua.

“Muốn ta làm ấm giường cho ngươi, ngươi cũng phải có mạng để mà hưởng thụ mới được.” Nói xong, Lâm Vân Tịch xoay người, khóe miệng gợi lên một nụ cười quỷ dị lại tà ác, một xấp giấy bị nàng ném xuống rải rác khắp nơi, từ lúc đó trở đi, toàn bị sân viên trở nên giống như bị quỷ ám.

Về sau, mỗi ngày Phủ Thừa tướng cũng đừng mong trôi qua một cách bình yên.

Từ nay về sau, tên phụ thân già tiện nghi kia của nàng, phải phí tâm khổ sức rồi.

“Xem ra nữ nhân thật sự thích nam nhân xấu.” Thanh âm kia mười phần lưu manh, mang theo một chút tà ác trầm ấm lại êm dịu, đáy mắt càng là sự hứng thú mười phần.

Lâm Vân Tịch ngẫm lại trước sau, đêm nay thật sự là không thích hợp ra cửa.

Nam tử dùng linh lực lấy lên một tờ giấy.

Nhìn nội dung bên trên một chút, lông mày phía sau mặt nạ không tự chủ được mà nhíu chặt.

“Trần thị, trả mạng cho ta, xem ra nàng cùng phủ Thừa tướng này có mối quan hệ rất sâu xa, đến nỗi đều tìm tới bà ta đòi mạng.”

“Xem ra chúng ta cũng không phải cùng một loại người.”

Nói xong, thân ảnh Lâm Vân Tịch biến mất ở trong viện, mang theo biểu cảm vui sướиɠ khi người gặp họa.

Ánh mắt nam tử lóe lóe, linh lực cấp năm, chính là âm thanh vui sướиɠ khi người gặp họa đó…

Nữ nhân đáng chết!

Tờ giấy to bằng bàn tay nháy mắt bị hắn hóa thành tro, trong lòng bàn tay, một sợi tơ hồng nhàn nhạt làm hắn bỗng hiểu rõ biểu cảm vui sướиɠ khi người gặp họa kia là vì sao.

Vấp ngã hai lần trong tay nàng, nàng thật đúng là có bản lĩnh.

Nữ nhân kia, nàng đợi đấy cho bản quân.

Nhanh chóng lấy ra một viên đan dược ăn vào.

Long Diệp Thiên kỳ thật càng kinh ngạc với điều kiện hắn vừa đưa ra.

Hắn cười tự giễu, hắn đây là bởi vì đã thật lâu không có chạm vào nữ nhân sao?

Hắn vẫn luôn giữ mình trong sạch, từ một đêm cùng nữ nhân kia điên cuồng về sau, hắn liền không có du͙© vọиɠ chạm vào các nữ nhân khác.

Nhưng nữ nhân này, rõ ràng đã là mẫu thân của hai đứa nhỏ, hắn cư nhiên sẽ có cái ý tưởng ở phương diện đó, đến chính hắn đều cảm thấy kinh ngạc!

Hắn đứng dậy, nhìn nhìn khắp nơi, đáy mắt đen như mực tản ra hơi thở nguy hiểm, nữ nhân kia, nàng hãy chờ đấy cho bản quân.

Hai lần ăn mệt, bản quân sẽ tính toán rõ ràng với nàng.

Lâm Vân Tịch cũng không có rời khỏi phủ Thừa tướng, mà là lang thang khắp nơi trong phủ.

Bất tri bất giác, nàng đi vào Lê viện, nơi Tô thị đang ở.

Nàng dừng lại bước chân, dù sao Tô thị vẫn là mẫu thân của nguyên chủ.

Lâm Vân Tịch nằm leo lên trên nóc nhà, nhẹ nhàng nhấc lên một miếng gạch ngói, nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy Tô thị đang ngồi trên giường đệm, vẻ mặt âm trầm, tay nắm chặt khăn tay một cách gắt gao.

Thỉnh thoảng lại oán hận mà trừng mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ mà phát ngốc.

Tuổi tác Tô thị đã gần 40, tuy nhiên bảo dưỡng cực kỳ tốt! Từ góc độ của Lâm Vân Tịch nhìn xuống, bà vẫn là có vài phần tư sắc.

Bất quá Lâm Vân Tịch cũng cảm thấy rất kỳ quái, nguyên chủ cũng không giống bà.

“Di nương, nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Một vị Vương ma ma bên cạnh bà tiến lại nhắc nhở.

Ánh mắt Tô thị hơi hơi híp lại, giống như đang trầm tư điều gì?

“Vương ma ma, ngươi không cảm thấy tối nay ngọn lửa này cháy có chút kỳ quái sao?”

Vương ma ma hơi hơi nhíu mày, châm chước trả lời: “Di nương, đúng là cháy có chút kỳ quái, nhưng vị nhị tiểu thư kia ngày thường ở trong phủ diễu võ dương oai, đắc tội không biết bao nhiêu người, bị người theo dõi cũng là do nàng xui xẻo, các di nương trong phủ này ai mà không muốn thu thập nàng! Nàng nếu bị lật thuyền, vài vị thứ nữ phía dưới không phải là đều sẽ được lộ mặt sao?”

Vương ma ma phân tích đạo lý đến rõ ràng rành mạch!

“Con kỹ nữ kia ngày thường quả thật kiêu ngạo, hiện tại biến thành bộ dáng như vậy, kể ra cũng tốt! Về sau chúng ta thấy nàng, cũng có thể răn dạy nàng vài câu, nàng ta đối với di nương người lúc nào cũng là những lời nói lạnh nhạt, không một lời hay ý đẹp nào."

Nhưng sau khi Tô thị nghe xong, trong lòng vẫn cảm thấy rất kỳ quái.

"Di nương, không hay rồi, đã xảy ra chuyện rồi." Một tiểu nha hoàn bộ dáng hoang mang rối loạn chạy vào.

Tô thị vừa nghe, trong lòng lộp bộp một chút, sắc mặt cũng nháy mắt trở nên khó coi.

"Làm sao vậy?"

Tô thị cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại.

"Di nương, bên trong và bên ngoài viện của tam tiểu thư, xuất hiện rất nhiều những mảnh giấy như thế này, bên trên viết "Trần thị, trả lại mang cho ta.", hiện tại mọi người đều đang truyền tai nhau, bảo là quỷ hồn của tam tiểu thư trở về báo thù."

"Cái gì?" Tô thị đại kinh thất sắc, ngã ngồi trên giường, khuôn mặt trở nên vô lực tái nhợt.

"Hoàn nhi, ngươi đi ra ngoài trước đi."

"Vâng, di nương." Hoàn nhi hành lễ, xoay người nhanh chóng rời đi.

Vương ma ma nhanh chóng đóng cửa lại.

Lâm Vân Tịch vừa thấy, cảm thấy Tô thị rất kỳ quái.

Khi nghe nhắc đến con gái của chính mình, không phải là kích động hoặc là thống khổ, mà là sợ hãi.

"Vương ma ma, nó vì sao đã chết rồi mà cũng không chịu buông tha cho ta?"

Vương ma ma thở dài một hơi thật sâu.

Nàng vì sao đã chết rồi mà cũng không chịu buông tha cho ta?

Đây là có ý gì?

Lâm Vân Tịch nhíu chặt mày đẹp, giống như cảm thấy được chỗ nào đó không đúng.

Ở trong trí nhớ của nàng, nguyên chủ vô cùng tôn trọng mẫu thân của mình.

Ngược lại, người làm mẫu thân là bà ta, lại chẳng hề có sự quan tâm đối với con gái của mình.

"Di nương, người đừng nghĩ nhiều, tướng gia quyền cao chức trọng, đắc tội rất nhiều người, sự việc tối nay, chỉ sợ là có người lấy cái chết của tam tiểu thư để tìm sai thì sao? Di nương người yên tâm, việc này dù có bị xốc dậy cũng không nổi sóng gió gì đâu, vị tam tiểu thư kia càng lớn càng không giống di nương, lưu lại chung quy cũng là một tai họa, hiện tại cái thai trong bụng người mới thật sự là chủ tử, di nương phải chú ý thân mình mới đúng."

Hả?

Lời nói này của Vương ma ma như thế nào lại càng nói lại càng kỳ quái.

Lâm Vân Tịch ánh mắt đầy nghi hoặc cùng xem xét chợt lóe lên một cách bình thản.

Tô thị có thai?

Lâm Vân Tịch nhắm mắt lại, dùng thần thức hướng tới cổ tay Tô thị dò xét.

Chỉ trong chốc lát, nàng mở mắt ra, quả nhiên, cái thai đã được gần ba tháng.

"Nhưng tại sao trong thời điểm mấu chốt này lại xảy ra sự việc như thế, nháy mắt hài tử đã sắp được ba tháng, vốn định trong đêm yến hội tiếp theo ngất đi, làm cho tướng gia biết được chuyện này, không nghĩ tới lại xảy ra sự việc như vậy."

Tô thị tràn đầy ảo não!

Đôi tay nắm chặt.

"Nha đầu thối kia lúc còn sống, nếu như nàng có thể tu luyện, ta cũng sẽ không vẫn luôn chỉ là một di nương, dựa vào sủng ái của tướng gia, ta hiện tại đã sớm thành phu nhân thừa tướng, sao có thể để Trần thị mẫu bằng tử quý đè nặng sinh hoạt của ta như vậy."

Giọng nói Tô thị tràn đầy ác độc, nàng biến thành quỷ cũng không buông tha cho bà.