Chương 20: VẪN CÒN THIẾU MÀN KỊCH CUỐI CÙNG?

Rõ ràng Trần Thị đã nhường một bước.

Tần quản gia này cũng đã dự liệu được như vậy!

Lúc này, lửa trong viện cũng đã được dập tắt.

Mọi người thấy vậy, cũng nhao nhao dẫn người của mình rời đi.

Lâm Vân Tịch từ chỗ tối đi ra, nàng khoanh tay trước ngực, nghênh ngang nhìn qua một vòng, tư thái tự do không trói buộc, trông vô cùng nhàn nhã.

“Thật là đáng tiếc, cái sân rách nát này vẫn không thể thiêu sạch sẽ.”

Đối mặt với tai bay vạ gió lần này, thật ra nhi tử của Tần quản gia cũng rất vô tội, nhưng thật trùng hợp làm sao, chuyện lễ thành hôn hôm đó, lão cha của hắn ta cũng có phần.

Lúc này, bóng đen ở chỗ tối vẫn đang nhàn nhã, lười biếng ngồi trên nóc nhà, trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ kim sắc tinh xảo, khóe miệng hơi hơi cong lên thành một vòng cung đẹp mắt, ánh mắt nhìn Lâm Vân Tịch đầy hứng thú.

Xem ra tối nay đi theo nữ nhân này tới đây là điều đúng đắn, có thể xem được trò hay như vậy.

Phủ Lâm thừa tướng ở đại lục Mộng Trạch, hóa ra không yên bình, dưới trời cao gió lớn, vẫn có những chuyện dơ bẩn như vậy phát sinh.

Lâm Vân Tịch cách hắn rất gần, ánh mắt của hắn xuyên qua đêm tối, không chút để ý nhìn về phía đôi mắt dịu dàng của nàng, ánh mắt trong trẻo như nước, lộ ra một loại siêu phàm thoát tục chi ý, lại mơ hồ toát ra cảm giác kiêu ngạo.

Nhưng mà ánh mắt kia lại nhiễm một tầng bóng tối, giống như cho dù là ai cũng không thể khiến nàng để tâm.

Nữ nhân này rốt cuộc có quan hệ như thế nào với phủ Thừa tướng, thích ở trong bóng tối chỉnh người, điểm này rất giống hắn.

Hắn đi theo nữ nhân này suốt đoạn đường tới đây, chợt cảm thấy vô cùng hứng thú đối với nữ nhân này.

Đột nhiên Lâm Vân Tịch cảm nhận được một hơi thở xa lạ bao trùm lấy mình, nàng ngước mắt nhìn về phía trên nóc nhà.

Chỉ thấy có một hắc y nam nhân đang ngồi trên nóc nhà, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ kim sắc che nửa mặt, con ngươi đen như mực của hắn mang theo ý vị tìm tòi nghiên cứu, khóe miệng gợi lên ý cười nghiền ngẫm, nghiền ngẫm mang theo một chút tà mị, lại rất có thâm ý!

“Kịch đã diễn xong, cũng tới lúc tự động xuống sân khấu rồi!”

Người này xuất hiện từ bao giờ, vậy mà bây giờ nàng mới phát hiện.

Khẽ dùng linh thức dò xét một phen, trong mắt Lâm Vân Tịch hiện lên một chút kinh ngạc!

Thế mà linh lực của người này lại là cấp bảy, không thể tưởng tượng được?

Khó trách nàng không phát hiện ra.

Theo nàng biết, trên thế giới này, linh lực cao nhất cũng chỉ tới cấp sáu.

Mà nàng, liều mạng tu luyện, sau khi đạt tới linh lực cấp năm, thì tới giai đoạn khó khăn, rất lâu vẫn chưa thể đột phá.

Ánh mắt nam tử bình tĩnh, thong dong mà nhìn nàng.

Đôi mắt của hắn trầm tĩnh, toát ra ánh sáng lạnh lẽo tĩnh mịch, sự u ám không ngừng lay động, khó lường giống như biển sương mù, khiến người khác không thể đoán được, lại giống như có một làn sương mù mỏng bay trước mắt, cách một lớp sương mù nhìn vào đôi mắt của hắn, ánh mắt tràn ngập lạnh lùng và thần bí.

Cho dù là trong đêm tối, Lâm Vân Tịch vẫn thể nhìn rõ ràng.

Nam nhân này rất nguy hiểm, đây là cảm giác đầu tiên mà Lâm Vân Tịch cảm thấy khi nhìn hắn ta.

Đồng thời, khi Lâm Vân Tịch đánh giá hắn, hắn ta cũng đánh giá nàng.

Chỉ thấy nàng thu hồi vẻ kiêu ngạo của mình, đôi mắt trong veo như nước, không bị pha tạp bởi khói lửa nhân gian, đôi mắt đẹp nhìn quanh sân, sáng ngời như pháo hoa rực rỡ.

“Còn đoạn kết của màn kịch đâu?”

Lâm Vân Tịch nheo đôi mắt xinh đẹp lại.

Khóe miệng từ từ cong lên, chậm rãi nói: “Muốn xem đoạn kết của màn kịch, thì phải trả một cái giá.”

Đối với người không mời mà tới, Lâm Vân Tịch luôn luôn rất ghét.

Khóe miệng nam tử cong lên một nụ cười tà ác: “Nữ nhân âm hiểm ngoan độc như ngươi, lần đầu tiên ta thấy đấy.”

Lâm Vân Tịch lạnh lùng cười, trả về một câu: “Một tên nam nhân nhiệt tình, hài hước như ngươi, bổn cô nương cũng là lần đầu tiên thấy.”

“Rất giống ta, chuyện như vậy ta cũng thích làm.” Khóe miệng nam tử cong lên một nụ cười mang theo ý vị nghiền ngẫm.