Chương 2: NÀNG XUYÊN KHÔNG RỒI

Từng luồng ký ức xa lạ hiện lên ở trong đầu Lâm Vân Tịch như phim điện ảnh, đau đớn tê tâm liệt phế làm nàng không thể kiềm chế bản thân.

“Lâm Vân Tịch, trùng tên trùng họ với ta.”

Sắc mặt Lâm Vân Tịch tái nhợt, nàng…nàng trở thành một trong số những người xuyên việt rồi sao!

Hôm nay là đại hôn của nguyên chủ, lại bị tỷ tỷ cùng vị hôn phu mưu hại.

Mà vị trí Thái Tử Phi của nguyên chủ cũng bị tỷ tỷ của nàng là Lâm Tử Huyên chiếm đoạt.

Mà nàng, vừa lúc xuyên đến sao?

Lâm Vân Tịch cử động cơ thể, miệng đắng lưỡi khô, cơ thể cũng càng ngày càng nóng, thân là bác sĩ Trung y, trong lòng nàng dâng lên một dự cảm xấu.

Nam nhân bên cạnh động tác càng lúc càng mạnh, nàng chợt bừng tỉnh, nhanh chóng duỗi tay muốn hất tay nam nhân kia ra, lại phát hiện bàn tay của người này nóng đến dọa người.

Nàng nhìn sợi dây màu đỏ trên tay đầy tò mò, nàng cử động tay một chút, lại phát hiện tay hai người đã bị sợi dây trói lại, làm thế nào cũng không thể cởi ra được.

Đáy mắt nàng hiện lên vẻ lo âu.

Nam nhân giật mình mở to mắt, động tác cởi dây trói của Lâm Vân Tịch nháy mắt hóa đá!

Nàng sợ hãi nhìn hắn, nháy mắt sắc mặt tái xanh.

Không thể trách nàng sợ hãi, chỉ trách bầu không khí ở nơi này thật sự quá đáng sợ, đôi mắt của nam nhân này vậy mà là màu đỏ.

Làm cho nàng, một thiên tài biếи ŧɦái của thế kỷ 21, quỷ y một tay che trời, trong đầu tràn ngập từ “sợ hãi”.

Nam nhân chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt đỏ nghi hoặc nhìn Lâm Vân Tịch.

“Ngươi…Ngươi đừng tới đây!”

Giọng nói của Lâm Vân Tịch nhỏ như tiếng muỗi kêu, đáy mắt hiện lên sự sợ hãi nhưng lại cố gắng giả vờ bình tĩnh.

Ánh mắt lạnh lùng của nam nhân kia nhìn qua, trong đôi mắt màu đỏ tươi kia đầy tàn nhẫn.

Lâm Vân Tịch bị hắn nhìn đến không rét mà run.

“Chết tiệt!” Lâm Vân Tịch nhanh chóng làm chính mình bình tĩnh lại, cúi đầu cởi dây trói.

Nam nhân lắc lắc đầu mờ mịt, trong người như có sóng nhiệt đang quay cuồng, khiến hắn cần phải phát tiết ngay lập tức.

Nhìn đôi môi đỏ của Lâm Vân Tịch, mê người đến mức khiến người ta muốn âu yếm.

“A!”

Ngay khi Lâm Vân Tịch nhìn thấy chút hy vọng, nàng đột nhiên bị đẩy ngã!

Nàng hoảng sợ nhìn gương mặt tuấn lãng đang của nam nhân kia tới gần.

Ánh mắt hắn hiện lên biểu cảm thống khổ.

Ôi, thật là không thể tưởng tượng được!

Nhìn đôi mắt màu đỏ tươi kia, nàng có thể cảm nhận rõ ràng một sức mạnh cường đại đến đáng sợ toát ra từ đôi mắt đó, giống như mãnh thú đang ngủ đông tùy ý thưởng thức con mồi.

Một khi thưởng thức đủ rồi liền sẽ xé nàng thành từng mảnh!

“Ngươi, ngươi muốn làm gì? Cút ngay.”

Lâm Vân Tịch lấy lại được giọng nói của mình, dùng sức che lại l*иg ngực đang đập mạnh vì kinh hoàng, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh.

Người này rốt cuộc có phải là con người hay không?

Lâm Vân Tịch vận dụng hết khả năng tưởng tượng của mình.

Nhưng chỉ thấy nam tử im lặng không nói lời nào, giống như đang cố gắng hết sức chịu đựng.

Cơ thể nóng bỏng của hắn làm Lâm Vân Tịch lo lắng đến mức nuốt nước bọt.

“Ngươi…Ngươi đừng làm bậy, chúng ta có gì thì từ từ thương lượng.”

Thế nhưng tại sao cơ thể của nàng cũng đang kêu gào vậy?

Từng hình ảnh khó coi bùng nổ trong đầu nàng!

“Nữ nhân, ngươi ồn ào quá!” Giọng nói của nam nhân lạnh lùng, dưới ánh nến, ánh lửa màu đỏ nhảy múa phản chiếu trong đôi mắt hắn. Sắc mặt nam nhân lạnh lùng đến cực điểm, không có một chút độ ấm, giống như đến từ địa ngục, lạnh lẽo đến mức không khí như ngưng tụ lại.

Khi Lâm Vân Tịch còn đang miên man suy nghĩ: “A…”

Nam nhân đột nhiên hôn lên môi Lâm Vân Tịch một cách mãnh liệt. Nàng chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng, nàng sẽ bị, bị cưỡиɠ ɧϊếp sao?

Bị một nam nhân hoàn toàn không quen biết…Không, tuyệt đối không được!

“Ưm…” Lâm Vân Tịch thở hổn hển, cố gắng giãy giụa.

Nhưng hình ảnh làm người ta xấu hổ kia càng ngày càng rõ ràng.

Động tác của nam nhân kia làm cơ thể khô nóng của nàng dịu lại không ít. Chết tiệt, đến tận lúc này, nàng làm sao có thể không biết nhiệt độ trong cơ thể là như thế nào!