Chương 17: CHA KHÔNG THƯƠNG, NƯƠNG KHÔNG YÊU

Khi nguyên chủ năm tuổi, trong cuộc khảo nghiệm thiên phú, lại phát hiện ra nguyên chủ là một phế vật không thể tu luyện linh lực.

Phụ thân của nguyên chủ là Lâm Nhạc Phong, trong sáu nữ nhi, chỉ có nàng là không có thiên phú tu luyện.

Ở cái thế giới tôn sùng võ thuật này, là một chuyện khiến Lâm gia rất mất mặt, dưới cơn tức giận, Lâm thừa tướng đem nguyên chủ ném vào một viện tử rách nát, âm khí nặng nề. Nếu không phải do nguyên chủ vốn có hôn ước với Thái Tử và những lời tiên đoán của thiên sư, chỉ sợ nguyên chủ sớm đã chết.

Ngay cả mẫu thân của nàng, Tô thị, từ lúc đó cũng chưa bao giờ tới gặp nàng, ngay cả liếc mắt một cái cũng không muốn.

Nguyên chủ chính là cha không thương, mẹ không yêu!

Nhưng nguyên chủ thật sự là phế vật trong truyền thuyết sao?

Lâm Vân Tịch cười lạnh, nguyên chủ không chỉ không phải là phế vật, mà là thể chất luyện đan sư hiếm có trong thiên hạ!

Cảm giác bi thương từ từ dâng lên trong lòng.

Lâm Vân Tịch đưa mắt nhìn về nơi xa, đôi mắt dịu dàng như mây trong gió nhẹ, nhưng ẩn sâu trong đó là một tia kiên định khó có thể thấy được.

“Ta đã trở về, thù của ngươi ta sẽ báo, nhưng điều kiện là ngươi không được phép xuất hiện trong giấc mộng của ta nữa.” Lâm Vân Tịch nhẹ giọng nỉ non.

Cách đó không xa, có một bóng đen đang lắng tai nghe, nhưng cố gắng thế nào cũng chỉ nghe được một âm thanh mơ hồ.

Đột nhiên cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân.

Thân ảnh Lâm Vân Tịch chợt lóe, nhanh chóng trốn vào chỗ tối.

“Đan Nhi, phủ thừa tướng các ngươi sao lại có nơi rách nát như thế này?”

Giọng nói dịu dàng của một nam nhân đột nhiên vang lên, mang theo theo một chút ý vị ghét bỏ.

Đan Nhi?

Ánh mắt của Lâm Vân Tịch lạnh đi, Lâm Ức Đan, là muội muội cùng một mẹ của Lâm Tử Huyên.

Lại nói Lâm phủ thừa tướng phu nhân Trần Tuệ Tiệp là một người rất có thủ đoạn.

Nhiều năm như vậy, vẫn có thể giữ vững vị trí phu nhân thừa tướng trong phủ thừa tướng, và điều giúp bà ta giữ được vị trí này chính là sinh cho thừa tướng hai trai hai gái.

Lâm Tử Huyên hiện tại lại là Thái Tử Phi, địa vị của ả ta ở Lâm phủ càng không thể bị lung lay.

Mà mẫu thân Tô Dung của nguyên chủ, cũng là Nhị Di Nương của phủ thừa tướng.

Tuy rằng nữ nhi là một kẻ phế vật, không được người khác yêu thích.

Nhưng bà ta lại rất được Lâm thừa tướng thích, hơn nữa Lâm thừa tướng còn rất sủng ái bà ta.

Nhưng bà ta cũng là một mẫu thân độc ác, dù cho nguyên chủ bị ức hϊếp, thậm chí ở ngày đại hôn, nữ nhi của mình bị người khác thay thế, bà ta cũng không nói lấy một lời!

Thậm chí còn ghét bỏ nguyên chủ liên lụy đến bà ta.

Còn châm chọc nói nguyên chủ là số mệnh thấp hèn, rất chán ghét nguyên chủ.

“Giác Phong ca ca, đây là nơi ở trước kia của phế vật Lâm gia ta, đáng tiếc là ả ta đã chết từ sáu năm trước rồi, huynh yên tâm đi, ở chỗ này sẽ không có ai phát hiện ra chúng ta.”

Trong giọng nói của Lâm Ức Đan lộ ra chút thẹn thùng.

“Ta nghe nói, nàng ta là người xinh đẹp nhất trong sáu tỷ muội các ngươi, hơn nữa thiên sư cũng đã từng tiên đoán, nàng ta sẽ mang đến phúc trạch cho đại lục Mộng Trạch, để bảo hộ sự an bình vĩnh cửu ở Mộng Trạch, Quân Thượng mới ban nàng ta cho Thái Tử điện hạ, nhưng ngày thành hôn hôm đó, nàng ta lại biến mất một cách kỳ lạ, hóa ra chuyện này là sự thật.”

“Giác Phong ca ca, sự thật chứng minh, nàng ta cũng chỉ là một phế vật, ngày đó là thiên sư đoán sai, tỷ tỷ của ta mới là người mang tới phúc trạch cho đại lục Mộng Trạch.” Trong giọng nói của Lâm Ức Đan mang theo sự ghen ghét sâu đậm.

Lâm Vân Tịch kia đích xác xinh đẹp hơn so với nàng ta, nhưng xinh đẹp thì có ích gì, còn không phải cũng bị mẫu thân đùa chết hay sao.

“Đan Nhi, chúng ta không nói những chuyện này nữa, ta sắp không chờ được nữa rồi.” Ngay sau đó là thanh âm nam nữ ái muội truyền tới.

Lâm Vân Tịch lộ ra vẻ mặt khinh thường, đêm nay ra cửa không có xem ngày tháng, lại đυ.ng phải loại chuyện đáng kinh tởm này!

Chốc lát sau liền truyền đến hơi thở ái muội, tiếng thở thô nặng của nam tử đan xen với tiếng thở dốc mỏng manh của nữ tử.

Lâm Vân Tịch thực sự không thể nghe nổi nữa.

Trong đôi mắt đẹp của nàng lóe lên một tia linh quang, một tia ranh mãnh hiện lên ở đáy mắt, lúc nàng tiến vào phủ thừa tướng, thấy trong phủ thừa tướng hình như đang tổ chức yến hội.

Lâm Vân Tịch từ chỗ tối đi ra, nhìn trong phòng đang trình diễn đông cung sống.

Nàng nhanh chóng dùng linh lực hút quần áo của hai người đó lại đây.