Chương 16: KINH ĐÔ MỘNG TRẠCH

“Đi nào, đi nào, đi ăn cơm đi.”

Không hiểu sao mà giờ phút này Lâm Vân Tịch lại thấy vui vẻ, nàng có thể ăn hết tận ba chén cơm.

“Oa! Mẫu thân, Dập Nhi thật sự quá yêu mẫu thân rồi.” Lâm Tử Dập vừa nghe thấy được ăn, cái miệng nhỏ nhắn lập tức trở nên ngọt ngào.

Khóe môi Lâm Vân Tịch giật giật, tên tiểu tử thúi này chính là một đứa hai mặt.

Sau khi ăn xong bữa tối, Lâm Vân Tịch tìm một tửu lầu Bồng Lai khá lớn tại kinh đô để ở lại.

Vốn dĩ nàng muốn đi tìm sư huynh, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn từ bỏ.

Dự định qua một hai ngày nữa rồi mới đi tìm sư huynh.

Đêm đến, Lâm Vân Tịch gọi hai nhi tử của mình cùng nhau vào phòng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có biết vì sao chúng ta lại trở về trước một tháng không?”

“Báo thù!” Hai huynh đệ nghiêm túc trả lời.

Trong ánh mắt sắc bén như dao của Lâm Tử Thần hiện lên một tia đau lòng.

Bé sẽ không bỏ qua cho những người đã ức hϊếp mẫu thân.

“Cho nên lần này trở về, ở chỗ này, chúng ta chỉ có thể xuất hiện dưới thân phận Nguyệt Thần Y, biết chưa? Còn chuyện của Minh Nguyệt Cung, chỉ có thể chờ dì Hiểu Phù của các con đến, lúc đó sẽ là thời điểm để chúng ta phản kích, biết không?”

“Đã biết, mẫu thân, người không cần lo lắng, Dập Nhi cùng ca ca sẽ không làm điều gì xằng bậy.”

Lâm Tử Dập cười cười, đôi mắt to tròn nheo lại thành một đường chỉ, càng khiến người khác vừa yêu thích vừa đau lòng.

“Đối với Thần Nhi thì mẫu thân tuyệt đối yên tâm, còn con, lão nương mới không yên tâm.” Lâm Vân Tịch dùng hạt dẻ gõ vào cái trán của Lâm Tử Dập.

Lâm Tử Dập nhanh chóng sờ chỗ bị đánh, khuôn mặt nhỏ lập tức xụ xuống.

Bé đã làm mẫu thân lo lắng bao giờ chứ, không phải là lần trước chỉ vô tình đi lạc có mỗi một lần thôi sao?

Vì sao lại trở thành cái dằm vĩnh viễn trong lòng mẫu thân vậy?

“Ngoan ngoãn ở lại chỗ này, lão nương đi ra ngoài làm quen hoàn cảnh chỗ này một chút, đã sáu năm không trở lại, mọi thứ rất xa lạ.”

Lâm Vân Tịch nhìn Lâm Tử Dập với ánh mắt cảnh cáo.

“Ha ha!” Lâm Tử Dập chột dạ cười.

Bé khiến cho mẫu thân không yên tâm đến như vậy sao?

Lâm Vân Tịch quay trở lại buồng trong thay một bộ y phục dạ hành.

Trực tiếp bay vυ"t ra ngoài từ cửa sổ.

Nhìn thấy bóng hình xinh đẹp chợt vụt qua, trong màn đêm, một bóng đen nhanh chóng đuổi theo.

Lâm Tử Dập mở cửa sổ ra nhìn ra bên ngoài, mẫu thân thật sự đã đi ra ngoài.

“Ca, chúng ta đi thôi.”

Lâm Tử Thần nghe vậy, nhíu chặt mày, không vui mà nói: “Đệ muốn làm gì, mẫu thân chân trước vừa rời khỏi, đệ sau lưng liền muốn chuồn đi sao?”

Lâm Tử Dập quay đầu lại, cười một cách ranh mãnh: “Ca, mẫu thân sẽ không phát hiện đâu, chúng ta đi nhanh về nhanh, đi làm quen kinh đô một chút để sau này làm việc càng thuận tiện, không phải sao?”

“Không được.” Sắc mặt Lâm Tử Thần trầm xuống.

Lần này mẫu thân trở về vốn không định mang theo hai huynh đệ bọn họ, nhưng bé sao có thể yên tâm để mẫu thân đi một mình?

“Ca...” Lâm Tử Dập lôi kéo cánh tay của Lâm Tử Thần, làm nũng nói.

“Không được.” Lâm Tử Thần vẫn không thay đổi suy nghĩ.

Bọn họ còn không có chút hiểu biết gì về kinh đô Mộng Trạch.

Lâm Tử Dập mím cái miệng nhỏ lại, đạp giày ra, bò lên giường, kéo chăn trùm kín đầu rồi ngủ mất.

Ánh mắt cưng chiều của Lâm Tử Thần nhìn bộ dáng giận dỗi của đệ đệ, lắc lắc đầu.

Ít nhất tối nay bọn họ không thể đi ra ngoài.

Bé biết mẫu thân sẽ đi đâu.

Phủ Lâm Thừa tướng.

Mẫu thân và Lạc Thần Hi có quan hệ như thế nào.

Mẫu thân không nói, bé cũng có thể loáng thoáng tra được một ít.

Phủ Lâm Thừa tướng!

Nguy nga lộng lẫy, khí thế hoa lệ hơn so với thân phận.

Có một nữ nhi làm Thái Tử Phi, phủ Lâm Thừa tướng này có thể nói là nơi khiến người người nhà nhà ở đại lục Mộng Trạch đều muốn tiến lên làm quen, xu nịnh với hy vọng có thể nhờ vả, hưởng ké chút vinh quang.

Trong màn đêm, một bóng hình xinh đẹp như tinh linh, nhanh nhẹn bay qua bay lại trên nóc phủ Thừa tướng.

Dựa vào trí nhớ, Lâm Vân Tịch dừng lại ở một biệt viện rách nát.

Những khung cảnh quen thuộc lập tức tràn vào trong đầu nàng một cách mạnh mẽ.

Nguyên chủ là tam tiểu thư của phủ Lâm Thừa tướng, là con vợ lẽ, nhưng từ nhỏ lại có hôn ước cùng Thái tử Hiên Viên Dực của đại lục Mộng Trạch.