Chương 18: ĐÊM NAY NGƯƠI CHỈ CÓ THỂ TỰ NHẬN LẤY XUI XẺO

Hệ mà Lâm Vân Tịch tu luyện là hệ hỏa.

Trên ngón tay mảnh khảnh của nàng, một ngọn lửa xanh lam lập tức đốt cháy bộ y phục hoa lệ.

Lâm Vân Tịch cầm quần áo ném về hướng cách đó không xa.

Cách đó không xa, một bóng đen lạnh lùng nhìn mọi việc nàng làm, ánh mắt lành lạnh, giống như lưỡi đao sắc bén.

Trong đêm tối ánh mắt hắn lạnh như sắt, lạnh lẽo đáng sợ.

Làm xong hết những việc này, Lâm Vân Tịch thong dong ổn định trốn đến chỗ tối, chờ đợi khung cảnh khiến nàng hứng thú.

Một kết giới được dựng lên trong căn phòng đang không ngừng truyền ra những âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập, bên ngoài ngọn lửa không ngừng bùng lớn lên, căn bản là hai kẻ kia không thể nghe thấy.

Hai kẻ còn đang say sưa hưởng thụ kia, làm sao có thể để ý đến những thứ bên ngoài?

Nơi này đã bị ô uế rồi, đốt sạch cũng tốt!

Trước đây không ít lần Lâm Ức Đan ức hϊếp nguyên chủ, nếu đã trở về báo thù, vậy thì bắt đầu từ ngươi đi, Lâm Ức Đan, đêm nay ngươi chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Khóe miệng Lâm Vân Tịch hiện lên một nụ cười tà ác, nhìn ánh lửa cách đó không xa, trong mắt Lâm Vân Tịch lóe lên ánh sáng sắc bén như lưỡi kiếm, đáy mắt đầy vẻ tàn nhẫn.

“Lấy nước mau lên, đi lấy nước mau lên…”

Bên ngoài viện vang lên những âm thanh nóng vội.

Trong bóng đêm Lâm Vân Tịch cười quỷ dị, thu lại hơi thở của chính mình.

Lâm Ức Đan được vợ cả sinh ra, thân phận cao quý, thiên phú tuy rằng kém hơn Lâm Tử Huyên, hiện tại đạt đến linh lực nhị giai, nhưng vẫn là người được cả Lâm gia sủng ái.

Nếu chuyện đêm nay truyền ra ngoài, không biết có thể khiến kẻ luôn muốn đưa nguyên chủ vào chỗ chết là Trần thị có phản ứng như thế nào.

Đột nhiên Lâm Vân Tịch rất muốn nhìn thử xem.

Cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục, hẳn là không dễ chịu lắm!

Bởi vì, nàng đã từng trải qua.

Qua một hồi lâu, bên ngoài viện truyền tới tiếng bước chân gấp gáp!

“Sao đột nhiên lại cháy.” Một tiếng rống giận dữ từ bên ngoài vang lên khiến người ta cảm thấy kinh sợ.

“Bẩm thừa tướng gia, thuộc hạ cũng không biết, theo lý mà nói thì viện này sẽ không có người sẽ bước vào.”

“Tướng gia, trước tiên đừng nói nữa, đi vào nhìn xem trước, đừng để cháy lan sang những viện khác.”

Trần thị, phu nhân thừa tướng khoảng chừng 40 tuổi, nhưng vẫn giữ được vẻ hấp dẫn của bản thân*, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều quyến rũ không thôi.

*风韵犹存 [PHONG VẬN DO TỒN] đã lớn tuổi nhưng vẫn còn hấp dẫn

Bọn họ vừa di chuyển, đám người phía sau liền đi theo, đến tiệc tối hôm nay có rất nhiều người là thế gia đệ tử cùng phụ tá của Lâm Thừa Tướng.

Lâm Vân Tịch nhanh chóng thu hồi kết giới.

“A....Giác Phong ca ca, nhanh một chút, nhanh một chút…”

Mọi người vừa nghe được âm thanh ái muội này, đều biết là chuyện gì đang xảy ra?

Sắc mặt mọi người thay đổi khác nhau, nhưng xem kịch vui như vậy, ai cũng không muốn rời đi.

Trong ánh lửa, sắc mặt của Lâm Thừa Tướng đã đen như đáy nồi.

Trần thị lập tức hóa đá, người phát ra âm thanh dâʍ đãиɠ kia là nữ nhi của bà ta sao?

“Dập lửa đi, mau lên!” Một thị vệ cố ý dùng âm thanh dập lửa để che giấu.

Nhưng cũng chỉ là giấu đầu lòi đuôi mà thôi.

“A!” Một tiếng kêu sợ hãi vang ra, hai người trong phòng rốt cuộc cũng phát hiện ra ánh lửa xung quanh.

Hai người nhìn xung quanh một lượt, chỉ có khói lửa dày đặc, căn bản tìm không thấy y phục của mình.

“Khụ khụ…”

Rơi vào đường cùng, hai người chỉ có thể tông cửa xông ra.

“Rầm” một tiếng, cửa rách nát bị Tần Giác Phong dùng chân đá văng ra.

Hai thân thể trắng bóng trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Lâm Ức Đan nhìn trong viện đầy người, ngay lập tức hóa đá.

Không, không, đây nhất định là đang nằm mơ.

Không phải như thế?

Vẻ mặt không thể tin được của Lâm Ức Đan nhìn một viện đầy người, sững sờ tại chỗ.

Mà Tần Giác Phong nằm mơ cũng không nghĩ đến, sẽ phát sinh chuyện như vậy.

Hắn ta cùng Lâm Ức Đan thường xuyên ở Lâm phủ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, nhưng cho tới bây giờ chưa từng bị người khác phát hiện ra!

“Súc sinh, sao ngươi có thể làm ra chuyện đồi phong bại tục, nhục nhã gia đình như vậy.”

Lâm thừa tướng bước tới.

“Chát!”

Một cái tát giáng xuống mặt của Lâm Ức Đan.