Chương 2: Đến Trường, Chấn Kinh.

Cùng lúc hắn đi ngủ thì khắp nới trên Việt Quốc các phương thế lực cũng có phần hành động.

Tại Băng Cung. Trên một cung điện trên một vùng núi cao, cảnh vật xung quanh thơ mộng đẹp đẽ như tiên cảnh. Trong cung điện ấy có một người trên đài cao ngồi nói chuyện với một nhóm các nữ nhân bên dưới. Người phụ nữ trên đài cao bắt đầu nói, giọng nói có phần lạnh như băng của một phụ nữ kia vang lên:

“Vi sư đã nói hết cho các ngươi về nhiệm vụ lần này. Sắp tới các ngươi cũng đến lúc thức tỉnh sơ cấp. Các ngươi đến các trường đã phân chia để thức tỉnh, ẩn dấu cho tốt và cố gắng tìm kiếm nó, nhớ là ít người biết càng tốt.”

Khi lời nói của người phụ nữ trên đài cao kết thúc bên dưới các nữ đệ tử kia đồng thanh trả lời:

“Làm theo lời sư tôn dặn dò.” Các nữ đệ tử cất cao giọng nói.

Nghe được lời nói của các nữ đệ tử người phụ nữ cũng đáp lại:

“Tốt, thời gian cũng không còn nhiều các ngươi đi đi.” Người phụ nữ đáp lời xong rời đi nhanh chóng các nữa đệ tử bên dưới cũng lần lượt rời đi.

Trong lúc rời đi có hai nữ đệ tự đẹp như tiên nữ trò chuyện với nhau:

“Ngươi được phân công ở đâu." Giọng nữ nhân có phần vui vẻ nhí nhảnh hỏi.

“Một Trường Trung Học phổ Thông nhỏ ở Nam Quận, còn ngươi.” Giọng nữ nhân có phần lạnh lùng trả lời.

Nghe nữ nhân có phần lạnh lùng kia trả lời tên nữ đệ tự cũng có phần kinh ngạc:

“Há ta cũng vậy, được phân công ở trường Trung học phổ thông Duyên Tỉnh ở Nam quận.” Nữ để tử đáp lời Giọng điệu có phần thích thú .

Nghe vậy tên nữ đệ tử có phần lạnh lùng kia dừng bước nhìn về phía nữ đệ tử kia:

“Ta cũng ở trường Trung học phổ thông Duyên Tỉnh" Nữ đệ tử đáp lời giọng điệu cũng có phần ngạc nhiên nhưng vẫn mang vẻ lạnh lùng.

Nghe vậy nữ đệ đang cười nói kia là càng vui vẻ hơn:

“Há thật sau…. ha ha... quá tốt rồi. Mai cùng đến trường nào.”Nữ đệ tử đề nghị.

“Ừ” Nữ đệ tử kia lạnh nhạt trả lời rồi hai người tách ra.

Cũng cùng lúc đó trong quân khu ở nam bộ một nam nhân có thân thể cường tráng giọng điệu có phần mạnh mẽ:

Ầm…

Người nam nhân rất giận dữ vỗ mạnh vào mặt bàn.

“Mẹ kiếp rốt cuộc chuyện này là sau. Các ngươi làm việc như thế nào mày để mất chiếc hộp ma thuật hả.” Khuôn mặt của hẳn đỏ lên vừa gầm lên vừa chỉ mặt vào một số người bên dưới mà mắng.

“Vâng... Vâng thưa Nam cục trưởng nguyên nhân được điều tra rõ ràng là do căn phòng bị lỗi không đóng kín có một lượng nguyên tố nhỏ tràn vào.” Một người nam nhân có vẻ ngoài hơi gầy nhưng do sợ hại nên nhìn xem càng có phần tiều tụy trả lời.

“Hừ. lỗi do căn phòng, Ta không phải để cho các ngươi kiểm tra bảo trì vào tháng trước ư. Sau có chuyện này xảy ra. Tên phụ trách việc này đâu bước ra đây cho ta.” Nam nhân gầm lên giận dữ.

Nhưng rất lâu sau đó cũng không ai đáp lời cùng lúc đó có một người vội vàng chạy vào:



“Báo cáo, phó bộ xây dựng đã … đã bỏ trốn trước khi đi ngài ấy còn tắt hệ thống giam giữ tuy phát hiện kịp thời nhưng vẫn có một số yêu ma chạy ra khỏi nơi giam giữ.” Một tên lính có phần hốt hoảng báo cáo.

“Cái gì.” Nam cục trưởng giận dữ.

“Mẹ Kiếp lập truy nã bắt hắn lại nhanh nhất ngay cho ta. Quy động lực lượng tập chung bắt lại những yêu ma kia đừng để chúng gây hại.” Nam cục Trưởng tức giận ra lệnh.

“Rõ thưa Nam Cục Trưởng” Mấy vị quan chức kia đáp lời.

“Ừ tốt. kết thúc cuộc họp tại đây. tất cả lặp tức thi hành.” Nói xong hắn lập tức rồi khỏi hắn muốn báo cáo việc này đến bộ máy trung ương.

Tại một căn nhà nhỏ có phần hơi âm u có một nhóm người mặc đồ mặt mỗi người đeo một chiếc mặt nạ khác nhau nhưng được chia làm năm loại màu sắc khác nhau: màu đen, màu đỏ, màu tím, màu trắng, màu vàng. Trong đó chỉ màu trắng có duy nhất một vị. Bên trên đài cao có ba vị mang mặt nạ màu vàng.

Phía dưới hai bên là sáu vị mang mặt nạ màu tím ngồi thành hai hàng trái phải và tám vị mặt nạ màu đỏ đứng phía sau và một tên mang mặt nạ màu đen quỳ ở giữa.

“Ha ha làm tốt lắm, theo thông tin ta biết thì chiếc hộp đã dịch chuyển ra ngoài.” Giọng nam có phần âm u phát ra từ trên đài cao.

“Thánh nữ, việc hiện tại của người là đến ẩn dấu vào cố gắng mang chiếc hộp về đây.” Hắn nói với nữ nhân mang mặt nạ màu trắng kế bên.

“Tuân lệnh giáo chủ” Nữ nhân không nhanh không chậm đáp lời.

“Ừ tốt theo vì Trần đà chủ đã tính toán chiếc hộp có thể không dịch chuyển đâu xa Nam Bộ, để thuận tiện ở Duyên Tỉnh có trường Trung học phổ thông sắp nhập học ngươi vào đó nhập học cố ẩn giấu vào tìm kiếm chiếc hộp.” Vị giáo chủ nói.

“Vâng” Đáp lời xong vị thánh nữ rời đi nhanh chóng.

ở Trung ương sau khi nhận được tin tức từ Nam cục trưởng. Cao tầng Trung ương rất tức giận:

“Bây giờ tức giận cũng không có nghĩa gì nữa, mà việc quang trọng nhất là phải nhanh chống tìm được chiếc hộp.” Một vị râu tóc bạc phơ giọng điệu ôn tồn nói.

“Nói thì dễ nhưng phải tìm ở đâu.” Một bà lão có phần châm chọc nói.

“Theo ta tính toán thì nó vẫn còn ở Nam bộ.” Ông lão nói giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng.

“Ừ thì nó vẫn nằm đâu đó ở Nam Bộ nhưng Nam Bộ cũng đâu có nhỏ.” Bà lão thở dài.

“Bên tổng bộ có một máy có thể dò ra vị trí của chiếc hộp.” Ông lão không nhanh không chậm đáp lời.

“Thật?” Bà lão chấn kinh.

“Ừ, là thật nhưng phạm vi tìm kiếm là nhỏ và sai số rất lớn nên chưa chắc có thể tìm ra được nó nhanh chóng.” Ông lão thở dài.

“Cũng còn đỡ ít ra là còn có cách xác định vị trí.” Bà lão đáp.

“Vậy để ai đi tìm kiếm chiếc hộp?” Bà lão hỏi.

“Ta định để Kiều My đi. Nàng cũng đến lúc thức tỉnh sơ cấp. Để nàng đến trường Trung học phổ thông Duyên Tỉnh để thức tỉnh, cũng dễ dàng ẩn dấu và tìm kiếm chiếc hộp.” Ông lão trả lời.



"Tốt” Bà lão cũng cho đây là ý kiến thích hợp.

Ting Ting…

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Nguyên Thanh nằm trên giường hai mắt nữa nhắm nữa mở, một lúc sau hắn bước xuống giường tay vừa cầm điện thoại xem tin tức vừa bước vào nhà vệ sinh. Trên điện thoại hiện ra từng dòng tin tức:

“Chấn kinh Trung đẳng yêu ma được nghi ngờ có không gian hệ có dấu hiệu xuất hiện ở phụ cận Hà Thành đang bị đuổi bắt và có sự tham gia của quân đội.” Nguyên Thanh đọc tin tức cảm thấy rất khó hiểu.

Quân đội, Một con trung đẳng yêu ma đâu cần nhất thiết phải sử dụng quân đội. Cho dù con yêu ma đó có thiên phú về không gian cũng đâu cần thiết phải sử dụng đến lực lượng quân đội.

“Hay là quân đội đang lợi dụng việc này để tìm kiếm thứ gì, phải chăng là chiếc hộp ma thuật kia. nếu như vậy thì phải cẩn thận khi sử dụng nó.” Nguyên Thanh suy nghĩ và nhắn nhủ bản thân phải cẩn thận.

Hắn vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, tắm rửa làm xong vệ sinh cá nhân. Hắn ăn mặc giản dị bước ra khỏi nhà trước khi đi hắn còn tìm nơi nào đó để giấu chiếc hộp.

Ra khỏi nhà hắn tìm được lũ bạn đang ngồi ở quán café quen thuộc thấy thế hắn cũng bước vào.

“Ây dô, chào cả nhà.” Hắn chào mọi người.

“Ừ làm gì mà trễ thế, bọn tao tưởng mày ngủ quên đang định lại nhà mày kêu đây.” Khải Minh nói

“Há há sáng sớm có ít việc” Nguyên Thanh trả lời.

“Bọn mày kêu gì ăn chưa” Nguyên Thanh hỏi.

“Chưa đợi mày đến nên chưa ăn gọi món” Trung Hiếu nói.

“Há vậy là tao có lỗi quá, đến tao bao mỗi đứa một ly trà đá.” Nguyên Thanh vừa cười vừa nói.

“Mẹ nó, mày khỏi bao thì hơn. Có như Không.” Tuấn kiệt vừa liếc mắt vừa nói.

“Quan trọng ở tấm lòng chứ tình nghĩa anh em tiền bạc gì, chứ tao dạo này nghèo lắm.” Nguyên Thanh cười khổ đáp.

“Thôi dẹp mẹ đi, Chủ quán cho xin cái menu thức ăn.” Tuấn Kiệt lớn giọng kêu.

Ăn uống xong thì cũng gần 8 giờ cả đám tính tiền chuẩn bị lên trường, đến cổng trường Nguyên Thanh thấy ngạc nhiên về cánh cổng.

“Đây cũng quá lớn rồi.” Hắn chấn kinh cách cổng này phải to hơn rất nhiều với những cánh cổng trường Đại Học bên thế giới cũ.

“Trường Trung học phổ thông Duyên Tỉnh” Hắn nhìn tên trường vừa bước vào

Khi Nguyên Thanh bước vào thì đập vào mắt hắn là một khoảng sân trường rất lớn

“Đây… đây ...” hắn kinh ngạc không thốt nên lời bởi vì nó rất lớn, lớn hơn rất nhiều

Trong trí nhớ của hắn trường Trung học phổ thông Duyên Tỉnh chỉ là Trường nhỏ với ba dãy phòng mỗi dãy phòng chỉ có hai tầng thôi còn ở đây cũng là ba dãy nhưng mỗi dãy là cao đến tám tầng ngoài ra ở sân trước kia mà hắn học thể dục lại thay vào một tòa nhà rất rộng. Khi bước vào có một số chị gái có nhiệm vụ làm hướng dẫn viên chỉ cho mọi người đến nơi tập trung.

Khi bước vào nơi tập trung là tòa nhà ở sân mà trước khi hắn học thể dục. Khi hắn bước vào thì thấy trong nhà này mọi thức được bố trí giống như một sân thể thao với rất nhiều chỗ ngồi bao quanh một sân bãi rất rộng và còn có màn hình TV để mọi người theo dõi. Khi Nguyên Thanh và đám bạn bước vào thì xung quanh đã rất nhiều người ngồi vào chỗ. Hắn và đám bạn khó khắn lắm mới tìm thấy chỗ ngồi. Cả đám an vị và chờ đợi đến 8 giờ.