– Nhưng củi khô tôi nhặt khắp rừng, thì biết đằng nào mà tìm bây giờ.
Lão A Lì nói ngay:
– Bà nhặt củi ở đâu có xuất hiện sự bất bình thường nhất thì là ở đó có ma hốc củi. Ví dụ như một gánh củi tự nhiên xuất hiện chẳng hạn, chắc chắn là do con ma hốc củi cố ý sắp xếp để cho người ta tưởng bở mà mang nó về nhà.
Bà Chắn nghe đến đây, đôi mắt liền sáng như sao nói ngay:
– Thôi đúng rồi, cái bó củi ấy, là hôm ấy tôi lấy ở ngay cạnh cái chòi hoang.
A Sinh hỏi ngay:
– Chòi hoang nào hả mẹ?
Bà Chắn nói:
– Chính là cái chòi hoang mà hôm mẹ đi rừng về muộn, phải nghỉ tạm qua đêm để tránh ma rừng. Chính cái chòi hoang bỏ nhiều mùa rẫy ấy, khi mẹ bước vào thì chẳng hề có bó củi nào ở cửa, mà sáng ra thì lại có bó củi ở đó chờ sẵn. Nhất định là chỗ đó rồi…
Lão À Lì gật gù nói ngay:
– Vậy thì đúng rồi, con ma hốc chủi ở chỗ đó đấy! Giờ mọi người mà đến cái chòi ấy đào đất lên, không những vừa tìm được xác của Mủa Giàng, mà còn tìm được cả đồ đạc đã mất nữa.
A Sinh gật đầu cảm ơn lão A Lì liên tục, lão A Lì lại nói tiếp:
– Còn về con ma hốc củi, tạm thời để cho nói không nghịch phá, thì phải đốt hết sạch những que củi đã mang về đi. Mọi người nghe tôi dặn, sau này nếu có đem nhầm phải củi có chứa ma hốc củi, mà thấy mất đồ đạc. Thì chỉ cần chờ vài ngày cho chúng trả lại đồ, sau đó đem hết củi trong nhà đốt đi là sẽ đuổi được chúng.
Lão A Lì nói xong thì liền đứng dậy ra về. A Sinh nghe lời lão A Lì, hôm sau cùng với bà Chắn quay lại chỗ căn chòi hoang ngay gần rừng nứa. Đến khi đào lên thì quả nhiên thấy một bộ xương người ở dưới đó, trong tay nó còn nắm chặt cái bọc tiền của Mủa Tình, cả túi gạo không sót thứ nào. Có cả những mớ thức ăn đã thối giữa cũng vẫn ở đó. Tất cả những thứ bị mất không sót một thứ nào đều đã tìm về được.
Mà đồ đã tìm về được rồi, ma hốc củi cũng đã trừ được, Mủa Giàng cũng được chôn cất thờ cúng tử tế. Nhưng A Sầu đã đi rồi, hắn đi không còn trở lại nữa. Hẳn là A Sầu phải uất ức lắm, tức lắm vì bị nghi ngờ. Chỉ vì cái tiếng là gã nghiện ngập mà cái gì cũng đều đổ lên đầu gã, đều nói là gã làm. Chính vì cái tiếng ấy mà A Sầu mới đốt nương thuốc phiện, mới bỏ bài bạc, mới bỏ đi. Chắc A Sầu khóc nhiều lắm.
Nhưng không chỉ A Sầu khóc, mà Mủa Lý cũng khóc. Cô khóc vì cảm thấy oan ức thay cho chồng, khóc vì nhớ chồng. A Sinh thì mỗi lần bắt gặp Mủa Lý khóc lại tránh mặt, vì xấu hổ, vì ngại ngùng với em gái. Mủa Tình cũng không còn mặt mũi nào nhìn em chồng, vì chính cô đã trực tiếp gán ghép tội danh cho A Sầu.
Một mùa rẫy nữa lại qua đi, người nhà cứ ngỡ là A Sầu sẽ chẳng bao giờ quay về nữa. Rằng A Sầu hận A Sinh lắm nên đã bỏ đi hẳn rồi. Nhìn lại đồng bạc trắng A Sầu để lại, mà chiều nào Mủa Lý cũng khóc thương. Lại nhìn cả cái tẩu thuốc của A Sầu, cũng được tìm thấy ở dưới mồ của Mủa Giàng. Chính cái tẩu thuốc này cũng bị ma hốc củi giấu đi, nó quả là một con ma xấu tính. Nhưng sự xấu tính của nó lại vô tình làm thay đổi một người, vô tình khiến người ta trưởng thành.
A Sầu đã trở về, hắn đã trở về sau một mùa rẫy. Người hắn giờ đã to béo hơn, nhìn cũng có sức sống hơn vì đã cai thuốc phiện. A Sầu đem một bóc tiền tới trả cho A Sinh nói:
– Tôi mang cái tiếng ăn trộm nên tôi ức lắm, tôi bỏ đi cũng chỉ là để kiếm ra tiền lương thiện để trả cho anh chị, để trả cho bớt cái tiếng xấu của tôi. Tôi nghiện ngập, nhưng tôi còn nhân cách…
A Sầu nói với vẻ không biểu tình, và vẫn còn giận chuyện năm xưa. A Sinh áy náy cầm bọc tiền dúi lại tay A Sầu nói:
– Anh xin lỗi chú, là anh chị đã hiểu nhầm. Chú cứ giữ lấy số tiền này để hai vợ chồng làm ăn. Tiền của anh chị đều đã tìm lại được.
A Sinh lại hỗi Mủa Lý kể cho A Sầu mọi chuyện. A Sầu hiểu ra liền không còn trách A Sinh nữa.
Từ đó A Sâu thay đổi hẳn, về với Mủa Lý được hai năm thì vợ chồng A Sầu có con, lại có được món tiền lớn trong thời gian A Sầu gắng sức đi làm kiếm tiền trả A Sinh, nên hai vợ chồng họ liền tách ra ở riêng.
Câu chuyện này một phần nào cho thấy, ma quỷ không phải lúc nào cũng làm điều tốt. Nhưng không có nghĩa chúng không làm điều tốt là sẽ có hại. Mà chỉ là một cách tự nhiên ban cho ta sự thay đổi đi tới chân thiện mỹ, cũng như ông trời cho chúng ta một con đường để thay đổi số phận của mình vậy.
Hết!