Đêm đó, họ ngủ thϊếp đi sau hai hồi làʍ t̠ìиɦ cuồng nhiệt. Ngụy Vô Tiện thường ngủ một giấc nhanh chóng, trong khi Lam Vong Cơ sẽ thức đủ lâu để đảm bảo rằng Ngụy Vô Tiện đã ngủ thoải mái trước khi y ngủ. Nhưng ngoài thói quen này, điều mà Ngụy Vô Tiện không biết là Lam Vong Cơ cũng sẽ thức dậy mọi lúc, chỉ để kiểm tra xem chiếc chăn có còn quấn lấy Ngụy Vô Tiện một cách kiên định hay không. Ngụy Vô Tiện có thói quen hất tung chăn trong lúc ngủ và bây giờ mùa đông đã đến, tần suất Lam Vong Cơ thức dậy vào giữa đêm càng tăng lên. Thỉnh thoảng, y cũng bị đánh thức bởi tiếng rít của Ngụy Vô Tiện, kiểm tra hắn thì thấy rằng Ngụy Vô Tiện vẫn còn ngủ, cau mày nhăn nhó, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người. Những lúc như vậy, Lam Vong Cơ sẽ ôm hắn vào lòng, xoa lưng hắn, an ủi hắn bằng cách duy nhất y biết. Bằng vài lời nói, Ngụy Vô Tiện thút thít trong thời gian này... "
đau lắm", "
cút", "không", "
ta xin lỗi" ...Lam Trạm có thể nói rằng hắn đang phải chứng kiến những cảnh tượng đó từ quá khứ một lần nữa.
Cảnh tượng khi hắn gϊếŧ nhầm người, khi hắn thấy người mình yêu quý chết trước mặt mình, khi hắn tự chết.
Ngụy Vô Tiện dường như không nhớ bất cứ điều gì khi hắn tỉnh dậy, vẫn trưng ra nét cười rạng rỡ thông thường của mình, vẫn nói theo cách quá nhanh gấp đôi để Lam Vong Cơ theo kịp.
Thế là Lam Vong Cơ quyết định không hỏi.
Việc Ngụy Vô Tiện luôn gọi y...
Lam Trạm... dù cố ý hay không, là quá đủ với y. Ít nhất, hắn luôn biết với tay tìm Lam Vong Cơ trong suốt khoảng thời gian tuyệt vọng. Và đó là quá đủ cho y.
Tuy nhiên, đêm nay, khi Lam Vong Cơ thức dậy để kiểm tra Ngụy Vô Tiện, y biết ngay rằng có gì đó không ổn. Một cái gì đó rất khác. Ngụy Vô Tiện vẫn đang ngủ lúc ngồi dậy. Đưa hắn lại gần hơn, y ấn một bàn tay lên cơ thể hắn, giờ chỉ còn một bộ quần áo bên trong, và hít một hơi vào cảm giác đầu tiên y cảm nhận trên da thịt. Ngay lập tức, y đưa tay sờ lên trán Ngụy Vô Tiện. Và cuối cùng, y ấn ba ngón tay vào cổ tay của Ngụy Vô Tiện, kiểm tra mạch đập của hắn.
Ngụy Vô Tiện đang nóng rực khắp người. Hắn đổ mồ hôi rất nhiều, nhưng không phải mồ hôi thông thường mà Lam Vong Cơ vốn đã quen.
Hắn đang bị sốt.
"Ngụy Anh." Mặc dù cảm thấy thật tệ, Lam Vong Cơ vẫn cố gắng đánh thức hắn dậy. Y cần phải chữa trị cho hắn. Ít ra, y cần phải đưa hắn đi tắm để hắn có thể giải nhiệt và đổ ra hết mồ hôi.
"... Lam Trạm...?" Ngụy Vô Tiện hỏi với đôi mắt lờ đờ sau mấy cái vỗ nhẹ vào má từ Lam Vong Cơ.
"Ngụy Anh, ngươi đang bị sốt." Lam Vong Cơ khẩn trương.
"...Huh...? ... Sốt?" Lúc này Ngụy Vô Tiện nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt hắn đăm chiêu khi ngước nhìn Lam Vong Cơ. Hơi thở của hắn run rẩy trong thoáng chốc, thở hổn ha hổn hển mỗi khi hắn hít vào, phổi hắn đau đớn hít vào không khí lạnh lẽo quanh mình rồi khiến hắn cau mày nhăn nhúm khi ngực hắn đau nhói.
"Không có gì lạ khi ta lại cảm thấy...dường như nóng hơn mức bình thường," Ngụy Vô Tiện khẽ bật ra tiếng cười thầm nhưng điều đó đã sớm được thay thế bằng những tiếng ho khàn khàn khiến cơ thể hắn run lên bần bật.
Không thể chịu được cảnh này, Lam Vong Cơ ngay lập tức ôm hắn ra khỏi giường, đi về phía phòng tắm trong những bước chân nóng vội.
Ngụy Vô Tiện vẫn còn tỉnh táo khi Lam Vong Cơ giữ chặt hắn trong khi hắn chuẩn bị nước tắm. Hắn vẫn cố nói nhưng giọng hắn khàn khàn và càng nói hắn càng cảm thấy như có gì đó bị nghẹn lại trong cổ họng, không đề cập đến cơn đau đang cào cấu hắn từ bên trong.
"Đừng nói nữa," Lam Vong Cơ khuyên nhủ. Giọng y cũng trở nên khàn đυ.c, nhưng vì một lý do hoàn toàn khác.
"Lam Trạm..."
"Xuỵt," Lam Vong Cơ vội vã.
Y nghe thấy một tiếng cười yếu ớt bên tai.
"Ta chỉ muốn nói với ngươi, ta..."
Lam Vong Cơ chờ đợi những lời còn lại. Nhưng nó đã không đến. Bàn tay của Ngụy Vô Tiện vẫn đang ngây ngốc nắm lấy vai Lam Vong Cơ bỗng nhiên trượt xuống để rồi đổ người gục ngã bất lực bên cạnh y. Quá sợ hãi, Lam Vong Cơ ngừng mọi việc mình đang làm và quay lại nhìn Ngụy Vô Tiện.
Hắn đã bất tỉnh.