Chương 8

am Vong Cơ y lời hắn bảo và trở về đầu tiên. Y sớm biết rằng Ngụy Vô Tiện đang làm điều gì đó mà hắn không nói với y và như mọi khi, y sẽ không hỏi. Y biết Ngụy Vô Tiện chưa sẵn sàng, không phải hắn không có ý định nói. Vì vậy, tất cả những gì y có thể làm là chờ đợi.

Mặc cho l*иg ngực trĩu nặng, y vẫn sẽ chờ đợi.

Vậy nên, ngay khi đặt xong những con thỏ vào một góc ấm áp trong căn nhà, y bắt đầu chuẩn bị tất cả các nguyên liệu để nấu bữa tối cho đêm đó. Tuy nhiên, y phải mất cả canh giờ khó khăn để xử lý con chim trĩ. Y lại chợt nhớ về lần đầu tiên học nấu ăn, mọi thứ đều trở nên xa lạ với y đến nỗi cảm giác như y đang học một cách tu luyện hoàn toàn mới một lần nữa vậy. Và bây giờ, y lại trải qua quá trình suy nghĩ tương tự như thế.

Nhưng khi nhìn vào những con chim trĩ, rồi con dao trên tay, y nhớ đến nụ cười của Ngụy Vô Tiện khi họ bắt được chúng, sự chờ đợi trong mắt hắn, sáng chói như ánh mặt trời lúc hắn nói với Lam Vong Cơ rằng họ có thể có chúng cho bữa tối...

Và thật bất ngờ, dường như nó không còn là một nhiệm vụ khó khăn nữa. Lam Vong Cơ lau lớp mồ hôi nhễ nhại trên trán và hít một hơi thật sâu.

Y có thể làm chuyện này.

Đã ba canh giờ kể từ lúc Ngụy Vô Tiện đi lang thang một mình.

Bây giờ đã là buổi tối. Hắn vẫn chưa về.

Lam Vong Cơ nhìn vào bàn thức ăn, khẽ thở dài. Hai món cay, hai món không cay; giống như Ngụy Vô Tiện vốn thích như vậy. Y nhìn ra ngoài cửa sổ lần thứ mười một kể từ khi quay trở về. Không có bóng người, không có tiếng nói cười vui vẻ, không có Ngụy Vô Tiện.

Y lại thở dài; lần này, vì một lý do hoàn toàn khác

Trong khi mặc áo choàng vào, y thấy hai con thỏ đang rúc vào nhau gần án thư. Y nhấc chúng lên, ôm chúng vào ngực và mang chúng ra vườn. Lúc đặt chúng lên sân tuyết, Lam Vong Cơ lại trông về nơi xa. Nếu Ngụy Vô Tiện trở lại, hắn nên trở về từ hướng đó. Nhưng con đường vắng tanh, cánh đồng trống trải; không có dấu hiệu của sinh vật nào, huống chi là vẻ rạng rỡ hân hoan của ai kia.

Cảm thấy trong lòng có chút hoảng sợ, Lam Vong Cơ liền khẽ lắc đầu và đi về phía cái cây cao nơi chiếc xích đu được treo. Ánh mắt y rơi trên lớp tuyết dưới gốc cây. Các lớp tuyết dày hơn vào buổi sáng, thời tiết trở lạnh hơn, thậm chí gió mạnh hơn. Nếu Ngụy Vô Tiện không quay về sớm, hắn sẽ bị đóng băng mất.

... Y cần chắc chắn nếu thức ăn được hâm nóng lại. Ngoài ra, nước trong phòng tắm. Y nên thay đổi nó một lần nữa.

Nghĩ vậy nên Lam Vong Cơ đã làm tất cả những việc đó thêm một lần. Khi y bước ra ngoài lần nữa, bầu trời đã chuyển sang màu cam đậm hơn trước.

Vẫn không có dấu hiệu của Ngụy Vô Tiện.

Lam Vong Cơ biết rằng mình có thể đợi ở bên trong nhưng lòng y không thể. Nếu Ngụy Vô Tiện trở lại, y muốn ở đây trước, gần nhất với nơi y có thể chào đón hắn. Không có gì khác để làm, y lại đứng dưới gốc cây lần nữa, trở lại nơi y vừa mới nhìn chằm chằm vào đống tuyết trước đó. Sau đó, y cúi xuống, chất tuyết lên thành đống cao và bắt đầu nặn ra hình người tuyết.

Bàn tay y rời khỏi ý thức của chính mình, đôi mắt y không hề tập trung, tâm trí vẩn vơ ở nơi khác, tai lắng nghe sắc bén, chỉ để nắm bắt bất cứ dấu hiệu nào chứng tỏ Ngụy Vô Tiện trở về.

Và rồi, cuối cùng, y nghe thấy tiếng bước chân ríu rít. Đôi mắt y mở to, y liền đứng dậy, nhìn thẳng đến con đường dẫn về căn nhà của họ.

"L-Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện chạy về phía y, cười rạng rỡ và vẫy tay với Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ theo bản năng khẽ nở nụ cười nho nhỏ. Hắn bước về phía Ngụy Vô Tiện và kéo hắn lại ôm hắn thật chặt trước khi Ngụy Vô Tiện có thể gọi y. Mặt vùi vào cổ Ngụy Vô Tiện, y ngửi thấy mùi hương dễ chịu của nước thơm mà Ngụy Vô Tiện đã tắm vào buổi sáng, bây giờ hòa quyện với mùi đất và mồ hôi.

"Lam Trạm, ngươi đang ôm ta chặt quá, ta không thể thở được," Ngụy Vô Tiện vật lộn với giọng nói bị kiềm chế. Nghe thấy thế, Lam Vong Cơ thả lỏng vòng tay. Ngụy Vô Tiện nhân cơ hội đẩy nhẹ vào ngực Lam Vong Cơ, kéo khoảng cách của họ ra vừa đủ để nhìn vào mặt Lam Vong Cơ.

"Tại sao ngươi lại trông như thế này? Có phải ngươi nghĩ rằng ta sẽ không quay lại nữa không?" Ngụy Vô Tiện chọc một ngón tay vào chóp mũi, trêu chọc y.

Đôi môi Lam Trạm hơi run rẩy trước lời hắn nói. Cử chỉ đó mờ nhạt đến mức gần như không thể nhận ra. Nhưng Ngụy Vô Tiện nhận ra ngay được nó rõ ràng đến nỗi nó khiến l*иg ngực hắn đau nhói. Không mất một giây suy nghĩ, hắn vỗ nhẹ vào đầu Lam Vong Cơ trước khi vòng tay ôm chầm lấy cả cơ thể y vào lòng.

"Chàng trai tốt bụng, đừng cho ta khuôn mặt đó. Bây giờ ta đang ở đây, ta đã trở lại," hắn an ủi. "Chả phải ta đã nói với ngươi rằng ta sẽ quay lại, phải không?"

"Ngụy Anh," Lam Vong Cơ cuối cùng cũng thốt ra. Giọng nói của y trở nên khàn đυ.c hơn cả trước đây; cảm giác như thể y đang kìm nén vô số cảm xúc sâu thẳm trong lòng mình và giờ đang buông bỏ chúng ra cùng một lúc.

"Ân," Ngụy Vô Tiện trả lời, một tay vuốt ve sau gáy Lam Vong Cơ. "Ta ở ngay đây. Ta không đi đâu hết."

Nếu hắn không bị ảo giác, hắn chắc chắn rằng Lam Vong Cơ vừa mới nở một nụ cười bên tai hắn. Nhanh chóng, hắn đẩy mình ra, muốn bắt gặp cảnh tượng vô cùng hiếm hoi này chỉ để thấy rằng khuôn mặt của Lam Vong Cơ đã trở lại với những nét đặc trưng của nó.

Ngụy Vô Tiện bĩu môi. "Ây da, ta bị lỡ mất rồi."

"Bị lỡ cái gì?"

Ngụy Vô Tiện nhếch mép và đẩy khóe môi Lam Trạm nhếch lên thành một nụ cười không tự nhiên.

"Đừng bận tâm, giờ ta có rồi. Ồ, phải rồi, ở đây."

Trong khi Lam Vong Cơ vẫn còn bối rối về những gì Ngụy Vô Tiện đang nói, thì Ngụy Vô Tiện đã lấy ra một thứ từ túi của mình. Đó là một củ nhân sâm.

"Ta nghĩ rằng cái này sẽ có ích cho việc ngươi nấu ăn– nhưng, ngươi đã nấu xong hết rồi phải không? Không sao, chúng ta có thể sử dụng nó vào ngày mai."

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào củ nhân sâm trong tay hắn. Đất vẫn còn dính trên đó, cũng như trên tay của Ngụy Vô Tiện.

"Thật là tệ, thật tệ, bẩn lắm phải không? Ta sẽ rửa nó cho ngươi ngay lập tức," Ngụy Vô Tiện liền nói khi nhận thấy ánh mắt của Lam Vong Cơ.

"Ngươi đã đi vào núi vì cái này?" Lam Vong Cơ hỏi.

"Huh? À, đúng thế, ta đoán ngươi có thể nói như vậy. Ta nghe nói nhân sâm có thể giữ ấm cho ngươi, thật tuyệt khi giữ cho máu lưu thông khỏe mạnh. Ngươi không bao giờ cho ta biết ngay cả khi ngươi cảm thấy không khỏe với lại ta cũng chẳng thể dễ dàng biết được chỉ bằng cách nhìn vào ngươi. Thế nên, trong trường hợp này, thứ này có thể giúp ích được...ý ta là không giống như ngươi cần ăn món này khi bị bệnh. Ngay cả khi ngươi không bị gì, thật tuyệt khi vẫn giữ cho ngươi luôn khỏe mạnh. Lúc sớm chúng ta bắt những con chim trĩ đó, ta tình cờ thấy một vài trong số chúng ở– ê nè, Lam Trạm? Tại sao ngươi lại nhìn chằm chằm vào ta như vậy? Có gì trên mặt ta hả?

"Ngươi đã đi vào núi để lấy...cái này cho ta," Lam Vong Cơ lặp lại.

"...Ừ...?" Ngụy Vô Tiện trả lời một cách thận trọng.

Một hồi lâu, Lam Vong Cơ chỉ nhìn chằm chằm vào hắn mà không nói lời nào. Rồi đột nhiên, y lấy củ nhân sâm ra khỏi tay Ngụy Vô Tiện và dùng một tay khác để nắm lấy tay hắn.

"Lam Trạm, ngươi đang làm gì vậy? Tay ta vẫn còn bẩn!" Ngụy Vô Tiện kêu lên, mất cảnh giác.

"Không sao," Lam Vong Cơ đáp.

"Củ sâm...đó, nếu ngươi không thích, ngươi có thể vứt nó đi. Cũng không quá khó để tìm được nó, hahaha, Miễn là ngươi thích nó, ta không ngại chi đâu—"

"Hôm nay chúng ta sẽ dùng đến nó," Lam Vong Cơ ngắt lời.

Ngụy Vô Tiện rơi vào im lặng. Cảm thấy hơi nóng lan tỏa lên đầu, hắn lắc đầu, cố gắng đánh lạc hướng mình. Lần tiếp theo hắn nói, giọng cao hơn bình thường.

"Vậy...vậy ngươi đang làm gì khi ta không ở đây?" Ngụy Vô Tiện hỏi. Thoát khỏi vòng tay của Lam Vong Cơ, hắn theo con đường dẫn về phía ngôi nhà. Bước chân hắn chợt chững lại trước khi hắn định mở cửa ra, khóe mắt hắn bắt gặp một thứ gì đó khác đã khiến hắn để tâm vô cùng.

Không chờ Lam Vong Cơ trả lời, hắn chạy về phía cái cây, kéo Lam Vong Cơ đi cùng.

"Lam Trạm, ngươi đã làm hả?" Hắn hỏi khi hắn cúi xuống. Ngay dưới chân hắn là một người tuyết Lam Vong Cơ đang làm trước đó. Y đã hoàn toàn quên mất nó. Bây giờ Ngụy Vô Tiện đã nhắc nhở y về việc đó, hắn nhận thấy rằng y đã nhào nặn người tuyết thành một hình dạng giống như Ngụy Vô Tiện: nó có một nụ cười rộng trên khuôn mặt nó, và kế bên thân nó là một nhánh cây đã được khắc gọt để trông giống như một cây sáo.

"Lam Trạm, nói cho ta biết, đây có phải là ta không? Có phải ngươi đang làm người tuyết không?" Ngụy Vô Tiện cười khúc khích khi hắn nhìn chằm chằm vào người tuyết với một tình cảm đong đầy trong mắt hắn.

"..."

"Đáng yêu thật nha. Hàm Quang Quân của ta tài giỏi lắm, thậm chí còn có khả năng tạo ra thứ gì đó thật đáng yêu. Nhưng," Ngụy Vô Tiện ngừng lại. Nhìn lên và nháy mắt với Lam Vong Cơ, hắn tiếp tục. "Ngươi không nghĩ rằng sẽ hơi cô đơn khi để nó một mình à? Chúng ta nên cho nó một người bạn."

"... Ngươi muốn làm gì?" Lam Vong Cơ đặt câu hỏi.

Với một cú giật mạnh, Ngụy Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ ngồi xuống cùng hắn. Sau đó, hắn thu gom một đống tuyết về phía mình.

"Từ bấy đến giờ Hàm Quang Quân của ta đã chịu khó tạo ra một người tuyết đáng yêu như vậy, ta cũng nên đáp lại sự ưu ái và làm một người tuyết dễ thương của Lam Vong Cơ để giữ lấy người bạn đời Ngụy Vô Tiện này chứ."

Lam Vong Cơ không nói gì. Nhìn chằm chằm vào hắn từ khóe mắt, Ngụy Vô Tiện cười khúc khích khi bắt gặp màu hồng hồng trên vành tai y.

Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không phóng đại khi hắn nói với Lam Vong Cơ rằng hắn đã quen chơi trên tuyết, và hắn rất giỏi làm người tuyết. Trong một vài phút, một người tuyết trông rất đẹp đẽ dưới bàn tay hắn. Hắn khoe nó với Lam Vong Cơ một cách nhiệt tình.

"Có giống ngươi không? Trông nó có giống ngươi không?" Hắn háo hức hỏi

Người tuyết có một biểu cảm vô biểu tình trên mặt nó, một sợi dây mảnh quấn trên đầu và bên cạnh nó đặt một mảnh nhỏ của một đoạn gỗ được chạm khắc tỉ mỉ thành hình chiếc cổ cầm của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ mỉm cười gật đầu.

"Thật là tuyệt vời!" Ngụy Vô Tiện thốt lên. Sau khi gọt đẽo đầu người tuyết để làm cho nó tròn hơn, hắn đặt nó một cách nhẹ nhàng bên cạnh người tuyết Lam Vong Cơ đã làm.

"Ngày mai, chúng ta sẽ cho chúng thêm ít sắc màu," Ngụy Vô Tiện nói lúc nhìn chằm chằm vào cả hai người tuyết. Chúng không có tay, nhưng trong mắt Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, chúng trông giống như họ đang nắm tay vào nhau.

"Ắt...!" Ngụy Vô Tiện hắt xì hơi một cái, cơ thể hắn run lên một chút. Lam Vong Cơ ngay lập tức cởϊ áσ choàng ra và che thân cho Ngụy Vô Tiện.

"Không sao, không sao, chỉ là một cái hắt hơi thôi," Ngụy Vô Tiện trấn an.

"Chúng ta vào nhà," Lam Vong Cơ hối thúc. Y có thể cần phải hâm nóng các món ăn một lần nữa. Và nước tắm. Sau khi đưa hai con thỏ vào vườn, y hộ tống Ngụy Vô Tiện trở vào nhà.

Khoảnh khắc họ ở trong căn nhà ấm áp, Ngụy Vô Tiện mau chóng cởi chiếc áo choàng ra khỏi người lúc hắn ngửi ngửi xung quanh không khí rồi một mạch chạy nước rút về phía chiếc bàn nơi đặt tất cả đồ ăn.

"Hàm Quang Quân đức hạnh của ta. Thế đó! Ta sẽ làm trâu làm ngựa của ngươi cho đến cuối đời. Bất cứ điều gì ngươi cần làm, cứ bảo ta, Di lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện, biết chưa!"

Biểu cảm của Lam Vong Cơ vẫn thờ ơ như mọi khi, một nụ cười gần như cong lên nhưng bị che lấp bởi tiếng ho khẽ trong giây tiếp theo khi y đưa một đôi đũa cho Ngụy Vô Tiện.

"Ngươi ăn đi," y nói.

"Thế còn ngươi thì sao?" Ngụy Vô Tiện hỏi.

"Ta sẽ nấu món súp này lần nữa," Lam Vong Cơ trả lời, nhắc một cái nồi trông giống như súp gà lên và đi về phía bếp.

"Huh? Sao thế? Ta không phiền nếu nó bị nguội đâu," Ngụy Vô Tiện gọi với y.

"Nhân sâm," là tất cả những gì Lam Vong Cơ nói trước khi biến mất vào bếp.

Phải mất một lúc để Ngụy Vô Tiện hiểu và khi hiểu ra rồi, hắn chỉ có thể lắc đầu mỉm cười lúc gắp lên món ăn đầu tiên trên bàn. Lam Vong Cơ đã chuẩn bị hai món ăn cay cho hắn, một đĩa cà rốt cay mà Ngụy Vô Tiện không biết cà rốt đến từ đâu, và một đĩa bánh bắp cải chiên cay dành cho năm mới. Ngụy Vô Tiện cười thầm lúc nhìn thấy bắp cải. Khi Lam Vong Cơ trở lại, điều đầu tiên y nhìn thấy là Ngụy Vô Tiện dùng đũa xoay tròn quanh món bánh bắp cải, khiến bước chân y chợt ngừng lại và rồi nhìn chằm chằm vào hắn trong nỗi ngạc nhiên.

"... À! Lam Trạm, chào mừng trở lại. Bắp cải của ngươi nấu ngon lắm, nó làm ta cảm thấy thật tệ nếu ăn nó," Ngụy Vô Tiện thốt lên.

Lam Vong Cơ đi về phía bàn và đặt nồi súp gà lôi mới được ủ lên bàn, bây giờ với nhân sâm đã được thêm vào.

"Ngươi có thích nó không?" Y hỏi, không hề nhận ra sự ẩn ý đằng sau những lời Ngụy Vô Tiện vừa nói.

"Ta thích nó! Tất nhiên rồi, ta thích nó! Ta yêu thích những cây bắp cải mà! Đặc biệt là những cây to, trắng trẻo và tươi mát," hắn nháy mắt nghịch ngợm về phía Lam Vong Cơ khi kết thúc câu nói của mình.

Lam Vong Cơ nhìn hắn với những câu hỏi được viết trên đầu. Chính biểu cảm đó đã truyền tới cảm xúc rộn ràng trong l*иg ngực Ngụy Vô Tiện. Tạm để thức ăn của mình qua một bên, hắn nhào vào vòng tay Lam Vong Cơ và hôn khắp mặt y.

"Nhưng mà tất nhiên rồi, không có gì vượt qua cây bắp cải yêu thích này của ta! Ta có thể ăn cây bắp cải này cho đến hết đời!" Hắn nói với hai tay đung đưa quanh cổ Lam Vong Cơ.

Mặc dù không chắc chắn về những gì hắn đang nói, Lam Vong Cơ để mặc hắn bát nháo khi siết chặt lấy eo hắn để đỡ hắn.

Rốt cuộc mùa đông cũng không có lạnh lắm.