Chương 10

Hắn thấy máu trong người nóng hầm hập, mồ hôi lạnh toát lên trên nét mặt nhợt nhạt của hắn. Dù hắn có cố gắng mở mắt ra sao, nó cũng chẳng ích gì. Mọi thứ nhói lên, rồi lại chùng xuống. Chỉ cần một nỗ lực di chuyển nhẹ nhàng của ngón tay đã khiến hắn cảm thấy như ruột gan bên trong đảo lộn hết thảy, như thể nội tạng của hắn bị xé toạc từ bên trong. Một tiếng rêи ɾỉ đau khổ thoát ra khỏi môi hắn giữa những cuộc đấu tranh đó. Sau đấy, hắn cảm thấy một cảm giác mềm mại trên trán mình. Ai đó đang nắm lấy tay hắn; hắn có thể cảm nhận được một luồng linh lực đang truyền vào từng chút một thấm vào hắn, khiến hắn bình tĩnh lại, cảnh báo cơ thể ốm yếu trong hắn mà hắn không thể tự mình đương đầu.

Tuy nhiên, khi thể trạng hắn bắt đầu bình tĩnh lại, thứ diễn ra là những tia máu, bóng tối và tiếng la hét trong tai hắn.

"Dừng lại, không..." Hắn rêи ɾỉ trong cơn mê.

Lam Vong Cơ bế hắn lên ngay lập tức, nhấc đầu hắn đặt nằm trên đùi mình, một ngón tay lau mồ hôi lạnh trên trán Ngụy Vô Tiện.

"Ngụy Anh," Y khẽ nói, tiếng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng. Giữa ý thức mờ mịt của mình, Ngụy Vô Tiện nghĩ rằng hắn đang nghe thấy một giai điệu êm du, làm hắn bình tĩnh lại, kéo hắn ra khỏi vực sâu thăm thẳm.

Hắn biết bài hát này.

Ngụy Vô Tiện lắc đầu vài lần, hít một vài hơi thật sâu, rồi lấy lại bình tĩnh.

"Lam Trạm..." hắn lẩm bẩm, vẫn trong trạng thái bất tỉnh.

Bàn tay Lam Vong Cơ hướng về phía vai hắn, kéo hắn lại gần hơn.

"Ta đây."

Lần thứ hai khi hắn tỉnh dậy, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là trần nhà. Đầu hắn ong ong nặng trĩu, hắn gắng gượng chống người khó khăn ngồi dậy. Ngay cả khi không cần phải chạm vào cơ thể mình, hắn biết rằng toàn thân da thịt hắn đều nóng rực. Hắn muốn gọi Lam Vong Cơ nhưng không có sức trong giọng nói; những gì cuối cùng thoát ra khỏi miệng hắn chỉ là tiếng thều thào.

Nhưng thế là quá đủ để Lam Vong Cơ sải bước ra khỏi bếp, xuất hiện ở ngưỡng cửa trong chốc lát.

Khi thấy Ngụy Vô Tiện ngồi dậy trên giường, Lam Vong Cơ đi bổ về phía hắn, giữ tay trên người hắn và để hắn dựa vào cơ thể mình.

"Không được, người ta dính đầy mồ hôi," Ngụy Vô Tiện đã có thể nói được. Hắn cố gắng đẩy mình ra khỏi Lam Vong Cơ nhưng vô hiệu. Hắn vốn đã thua thiệt khi phải cạnh tranh sức mạnh với Lam Vong Cơ vào những lúc bình thường, còn giờ đây hắn làm nổi gì nữa khi bị ốm?

"Không sao," Lam Vong Cơ trả lời với giọng điệu lãnh đạm hết sức.

Ngụy Vô Tiện bật cười khùng khục, nhưng điều đó đã sớm được thay thế bằng một vài tiếng ho yếu ớt, hối thúc Lam Vong Cơ vỗ nhẹ vào lưng anh.

"Hãy đừng nói nữa," y khuyên.

"Nhưng ta có miệng được thì ta phải nói chứ," Ngụy Vô Tiện liếc về phía Lam Vong Cơ.

"Hãy nói ... khi ngươi khỏe hơn," Lam Vong Cơ nhẫn nại.

Ngụy Vô Tiện đáp lại bằng cách áp lòng bàn tay ấm áp vào má Lam Vong Cơ, mỉm cười.

"Không có gì đâu. Chỉ là một cơn sốt nhỏ thôi."

Lông mày Lam Vong Cơ nhíu lại. Ngay cả khi Ngụy Vô Tiện nói điều đó, hắn có thể tự nói với bản thân chính xác tình trạng cơ thể của mình hiện giờ ra sao. Chắc chắn đó không phải "chỉ là một cơn sốt nhỏ".

"Giờ không được tự trách mình. Lam...ừm...ừm...chăm sóc ta rất tốt mà, thế nên ta hầu như không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào kể từ khi chúng ta sống cùng nhau. Đây chỉ là..."

Hắn dừng lời nói một cách đau khổ, nhìn đi chỗ khác.

"Chỉ là?" Lam Vong Cơ dò hỏi, nhận thấy Ngụy Vô Tiện không có ý định nói tiếp.

"K...không có gì, chỉ là thứ gì đó ta bị trúng phải cách đây mấy hôm. Ta chỉ không ngờ nó sẽ xấu đi nhanh như vậy."

"Thứ gì đó?" Cái cau mày của Lam Trạm càng trở nên rõ rệt hơn. Không đợi Ngụy Vô Tiện trả lời, hắn cầm tay Ngụy Vô Tiện lên và ấn ba ngón tay vào cổ tay, kiểm tra mạch đập.

"Không, không, không phải trúng độc đâu," Ngụy Anh vội cải chính. "Ngươi biết đấy, những thứ đó là điều không thể tránh khỏi khi nhúng tay vào tà đạo. Ta chỉ không ngờ được cái cơ thể này...lại...bị ảnh hưởng thế...Hàm Quang Quân, đừng có nhìn ta dữ vậy chứ, ta sợ lắm...Được rồi, đó là lỗi của ta. Ta sẽ không làm chuyện đó nữa."

Lam Vong Cơ, tuy nhiên, nắm lấy eo hắn và kéo hắn vào để y có thể hôn lên trán hắn. Hành động đó khiến Ngụy Vô Tiện bất ngờ. Đôi mắt mở to, hắn nín thở khi cảm thấy đôi môi mềm mại của Lam Trạm ấn chặt vào trán hắn, rồi tách ra với giọng điệu trầm lặng.

"Lần tới khi ngươi làm chuyện gì đó như thế này, phải nói cho ta biết," Lam Vong Cơ khẽ khàng, vẻ đau khổ từ lúc trước đến nay đã bị nhìn ra.

"Và sau đó? Ngươi sẽ đi với ta chứ? Đặt tay lên lớp da thịt lẫn xương cốt bẩn thỉu và rồi phải ngửi đám mùi thối rữa trong không khí đó?" Ngụy Vô Tiện trêu chọc với một nụ cười nhếch mép.

Dẫu vậy, Lam Vong Cơ đã gật đầu.

"Ân."

Nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt của Ngụy Vô Tiện. Với cái lắc đầu, hắn vòng tay qua cổ Lam Vong Cơ, kéo y xuống để hắn có thể hôn lên môi y.

"Ta sẽ không nhẫn tâm để cho Hàm Quang Quân băng thanh ngọc khiết của ta làm điều gì đó như thế. Nhưng ta hứa, nếu có chuyện gì xảy ra với ta– à, được rồi, được rồi, đừng cho ta cái nhìn đó. Nếu ta cảm thấy kỳ lạ hoặc không khỏe, ta sẽ cho ngươi biết ngay. a"

Lam Vong Cơ có vẻ khá bằng lòng với lời hứa đó. Y lại gật đầu, ánh sáng trong mắt y trở nên dễ chịu hơn trước rất nhiều.

"Nhưng mà ta đã hết sức đề phòng, ta thực tình không hề ngờ chuyện này sẽ xấu đi nhanh như vậy. Ta đã nghĩ nó sẽ tự biến mất nếu ta giữ mình an toàn trong vài ngày là được."

Lúc này Ngụy Vô Tiện bắt đầu ăn nói ngả ngớn; giọng của hắn cũng dần trở lại âm thanh cao vυ"t như thường lệ. Nhìn thấy điều đó, con tim nặng nề của Lam Vong Cơ thấy nhẹ nhõm đi phần nào.

"Nó là cái gì?" y hỏi.

"Ý ngươi là sao?"

"Thứ đang gây ảnh hưởng lên ngươi."

"À...ta nên gọi nó thế nào nhỉ. Ta đã tìm thấy cái đó – ngươi có thể gọi nó là một cổ vật – trong khu rừng vào ngày ta đi săn đêm với Tư Truy và đám tiểu bối khác. Khi chúng ta cố gắng phá hủy nó, thứ đó đã phóng thích ra một loại bột, nó giống như là thi độc vậy, nếu ta có thể gọi tên nó theo cách này. Nhưng đừng lo lắng! Ta đã nghĩ có thể sẽ có biến xảy ra nên ta đã cho Ôn Ninh che chắn cho Tư Truy để Tư Truy được hoàn toàn khỏe mạnh và an toàn."

"Còn ngươi?" Lam Vong Cơ hỏi, giọng y rất bình tĩnh, nó tạo nên sự tương phản hoàn hảo với giọng điệu lạc quan của Ngụy Vô Tiện.

"Ta hả?"

"Y có che chắn cho ngươi?"

"..."

".... Ngươi đã không yêu cầu hắn làm thế. Hoặc," Lam Vong Cơ dừng lại. "Ngươi đã nói với hắn rằng không cần thiết."

"...Lam Trạm..." Giọng điệu Ngụy Vô Tiện trở nên ngọt ngào hơn, giọng hắn kéo dài hơn ở những câu cuối cùng mang theo tia ủy mị, âm điệu thể hiện rõ ràng giống như hắn đang yêu cầu Lam Vong Cơ thứ lỗi.

Lam Vong Cơ buông ra tiếng thở dài. Y không nói gì. Thay vào đó, y đứng dậy, khiến Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay y một cách điên cuồng.

"Lam Trạm, Lam Trạm, Lam Trạm! Đó là lỗi của ta. Đừng giận ta. Ta đã suy nghĩ rồi. Chuyện đó sẽ không xảy ra lần nữa. Đừng phớt lờ ta."

"Ngươi cũng sợ bị phớt lờ à?" Lam Vong Cơ liếc nhìn hắn, nói với giọng điệu lạnh lùng khiến Ngụy Vô Tiện càng nắm chặt lấy tay y hơn.

"Có, ta sợ chứ. Đặc biệt nếu đó là ngươi. Làm ơn đừng giận mà, làm ơn, làm ơn đi mà?"

Lam Vong Cơ lại thở dài. Xoay người một chút, hắn vỗ nhẹ lên tay Ngụy Anh.

"Ta không giận."

"Thế sao ngươi lại bỏ đi? Đừng rời xa ta."

Cách hắn nói hồ như khiến Lam Vong Cơ muốn quay trở lại giường và âu yếm với hắn dưới tấm chăn kia. Nhưng y phải kiềm chế. Ngón tay y xoay tròn một chút, y gần như nghẹn lời khi nói tiếp.

"Ta sẽ không rời xa ngươi."

"Thế ngươi định đi đâu vậy?" Ngụy Vô Tiện hỏi.

"Đun thuốc cho ngươi."

"Gì? Thuốc uống á? Cái thứ...đắng ngắt..."

Lam Vong Cơ chỉ nhìn chằm chằm vào hắn. Lúc bấy giờ Ngụy Vô Tiện chợt hiểu ra Lam Vong Cơ không hề thực sự giận dữ với hắn, hắn mới để Lam Vong Cơ đi, biểu hiện của hắn bây giờ là tột cùng hoang mang sợ hãi, bị phân tâm bởi một thứ khác hoàn toàn khác.

"Ta sẽ trở lại," Lam Vong Cơ nói và bước ra khỏi phòng, để Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm vào bóng lưng khuất dần đi của y.

Đến lúc Lam Vong Cơ quay lại, Ngụy Vô Tiện đã kéo chăn lên đến mồm, nhắm mắt, giả vờ ngủ. Lam Vong Cơ không nói gì. Y cầm bát thuốc đen thùi lụi trong một tay, một tay khác ôm hai con thỏ, cả hai đều lấy từ góc nhà ra trước khi y bước vào phòng.

Lông mày của Ngụy Vô Tiện khẽ run lên lúc Lam Vong Cơ đặt chiếc bát lên bàn. Hai con thỏ nhảy lên giường, nhảy lên không thương tiếc trên người Ngụy Vô Tiện, như thể cố gắng đánh thức hắn dậy.

"Ngụy Anh, dậy đi. Ngươi cần uống thuốc," Lam Vong Cơ từ tốn.

Im lặng. Ngụy Vô Tiện vẫn án binh bất động.

Lam Vong Cơ vẫn đứng yên đó. Những con thỏ đã bắt đầu rúc vào dưới tấm chăn, muốn tận hưởng hơi ấm với Ngụy Vô Tiện.

Sau một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện liếc mắt một cái, ngay lập tức lại nhắm mắt lại khi bắt gặp Lam Vong Cơ, người vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Ngụy Anh," Lam Vong Cơ lại gọi.

"Ngụy Anh hiện giờ đang trong trạng thái mê man, xin vui lòng quay lại sau," giọng nói của Ngụy Vô Tiện bị bóp nghẹt từ bên dưới tấm chăn.

Lam Vong Cơ buông một tiếng thở dài rất rất nhẹ. Ngụy Vô Tiện có thể nghe thấy y cầm chiếc bát lên khỏi bàn, nghĩ rằng y thực sự đã rời đi. Thế là hắn liền mở mắt ra.

Để rồi nhìn thấy Lam Vong Cơ vẫn ngồi bên cạnh hắn, cầm chiếc bát trên tay, khuôn mặt điềm tĩnh.

"Sao ngươi vẫn còn ở đây?" Ngụy Vô Tiện hỏi, không còn giả vờ ngủ nữa.

"Uống thuốc," Lam Vong Cơ duy nhất lặp lại.

Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm từ mặt y đến cái bát trên tay. Sau đó, như thể nhận ra điều gì đó, hắn ngồi bật dậy, làm cả hai con thỏ sợ hãi cùng lúc.

"Ngươi đang cầm cái bát như thế, không nóng sao?" hắn thốt ra.

"Có," Lam Vong Cơ trả lời.

"Nếu nó nóng thì đừng cầm nó nữa!" Ngụy Vô Tiện hoảng loạn. Hắn đưa tay ra để lấy cái bát ra khỏi tay Lam Vong Cơ nhưng Lam Vong Cơ đã đưa nó ra khỏi tầm với của hắn.

"Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện kêu lên.

"Nếu ngươi không uống, ta sẽ tiếp tục cầm nó," Lam Vong Cơ trả lời bướng bỉnh.

"Lam Trạm, ngươi..." Ngụy Vô Tiện tranh giành. "Được rồi, được rồi, được rồi, ta đầu hàng, ta uống, ta uống! Đến đây nào, cậu bé tốt bụng, đặt nó xuống."

Chỉ sau đó Lam Vong Cơ mới đặt chiếc bát xuống bàn một lần nữa. Ngay lập tức, Ngụy Vô Tiện cúi xuống nắm lấy tay Lam Vong Cơ của mình, thổi phù phù vào tay y.

"Có rát không? Nói cho ta biết nếu nó đau rát, đừng giữ mọi thứ cho riêng mình. Nếu đau, chỉ cần nói to lên," hắn vừa nói vừa vuốt ve kín đáo trên lòng bàn tay của Lam Vong Cơ, những ngón tay, thậm chí cả mu bàn tay của y.

Lam Vong Cơ lắc đầu. "Ta không đau."

"Ngươi đang nói với ta rằng nó không đau khi nó bị đỏ ửng như thế này sao?" Ngụy Vô Tiện mắng với giọng mũi nghèn nghẹn. "Đừng có làm lặp lại điều này lần nữa, được chứ? Trời phật ơi, ngươi không cảm thấy đau, nhưng l*иg ngực ta lại đau thay cho ngươi."

Lam Vong Cơ nhiệt thành nhìn Ngụy Vô Tiện tiếp tục thổi hơi vào tay mình.

"Ngươi cũng đừng làm điều đó lần nữa," y nói.

"Được, ta đã hứa với ngươi, phải không? Ta sẽ không làm điều đó thêm một lần nào nữa. Cả hai chúng ta cùng giữ lời hứa nhé."

"Ân," Lam Vong Cơ đồng ý. Ngừng lại trong chốc lát, y tiếp tục,

"Lòng ta cũng đau,"

Tất cả các hành động của Ngụy Vô Tiện đều dừng lại ngay lúc đó. Yết hầu hắn khẽ động, hắn ngước nhìn Lam Vong Cơ.

"Ngươi...chẳng phải trước đây ta từng bảo ngươi sao? Nếu như ngươi muốn tán tỉnh ta, hãy cho ta biết trước. Ta không thể chịu được đâu a."

Một nụ cười rất khẽ hiện trên nét mặt Lam Vong Cơ khi y đáp lại những lời của Ngụy Vô Tiện với một câu 'ân,' khác.

"Được rồi, Hàm Quang Quân đã đánh bại Di Lăng lão tổ..." Ngụy Anh lo lắng nhìn bát thuốc. "...Ta đã sẵn sàng. Nhưng nhưng! Với một điều kiện. Ta muốn ngươi giúp ta uống. Và còn nữa!"

Hắn nhanh chóng nắm tay Lam Vong Cơ khi Lam Vong Cơ lại đưa tay ra lấy bát.

"Sau khi uống xong, ngươi cần trung hòa mùi vị cho ta, được chứ?"

Hắn kết thúc lời nói của mình bằng cách gãi gãi dưới cằm Lam Vong Cơ.

Vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt, Lam Vong Cơ gật đầu.

"Bất cứ điều gì ngươi muốn," y nói.

Cuối cùng cầm bát thuốc lên, Lam Vong Cơ nâng chiếc bát lên môi mình, uống lấy một nửa bát và rồi nghiêng cằm của Ngụy Vô Tiện lên. Bị mất cảnh giác, Ngụy Vô Tiện chỉ kịp hoàn hồn khi vị đắng lan tỏa trong miệng, cùng với cảm giác mềm mại ấn vào lưỡi hắn mà hắn biết là lưỡi của Lam Vong Cơ.

Hắm cười híp mắt ấn môi mình vào môi của Lam Vong Cơ, vòng tay ôm lấy cổ Lam Vong Cơ để hôn sâu hơn, tận hưởng cái cách Lam Vong Cơ đang đưa đẩy đầu lưỡi liếʍ láp vị đắng trên miệng hắn.

Dường như hắn đã nhận được sự trung hòa mà hắn cần sớm hơn dự kiến. Điều này còn hơn cả sự trung hòa – điều này thật quá đỗi ngọt ngào.

Cơn sốt của Ngụy Vô Tiện dường như không còn trở nên tồi tệ hơn kể từ lúc hắn uống bát thuốc. Nếu hắn có thừa năng lượng để than thở suốt thời gian hắn uống rượu, sau đó lại bám lấy Lam Vong Cơ suốt cả ngày khi Lam Vong Cơ chuẩn bị nấu súp và cháo cho hắn, thì có vẻ như rốt cuộc hắn không bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì đã xảy ra với hắn sau lần đối mặt với thứ cổ vật kia.

Mặc dù cảm thấy bớt căng thẳng hơn trước, Lam Vong Cơ vẫn không thể khiến mình quên đi hình ảnh Ngụy Vô Tiện trông nhợt nhạt như thế nào khi ngã gục xuống, vẻ mặt của hắn run rẩy đến mức nào, cơ thể hắn run rẩy dữ dội ra sao khi hắn chiến đấu với những cơn ác mộng bệnh tật từ trong người hắn.

Lam Vong Cơ đã cảm thấy bất lực trước Ngụy Vô Tiện nhiều lần, nhưng đây là một trong những lần nặng nề hơn cả khiến y cảm thấy như mình chưa làm đủ cho Ngụy Vô Tiện.

"... Hửm? Lam Trạm? Ngươi vẫn còn thức?""

Đêm đó, Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện ngủ như bình thường. Ngụy Vô Tiện nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nhưng Lam Vong Cơ vẫn nhìn chằm chằm vào một khoảng không, chất chồng nhiều suy nghĩ.

Y không chắc mình đã thất thần trong bao lâu khi Ngụy Vô Tiện tỉnh dậy và bắt quả tang y.

Lam Vong Cơ kéo chăn lên, quấn lấy Ngụy Vô Tiện chặt hơn trong sự ấm áp của lớp chăn dày.

"Không có gì. Ngươi ngủ đi," y vỗ về.

"Ngươi đang nghĩ gì đó? Chia sẻ với ta, đừng khóc một mình," Ngụy Vô Tiện rúc vào cổ y, hít hà mùi đàn hương thơm mát dễ chịu mà hắn rất nghiện.

"Ta không khóc."

"Vậy sao? Vậy thì tại sao trông ngươi giống như sắp khóc vậy?" Ngụy Vô Tiện nhoài người lên, muốn kiểm tra biểu cảm của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nhìn đi chỗ khác. Nhưng Ngụy Vô Tiện nắm chặt cằm y buộc y quay đầu về phía hắn.

"Chúng ta có còn gì chưa chia sẻ với nhau nữa? Nếu ngươi có điều gì muốn nói với ta, đừng ngần ngại, được chứ? Ta sẽ lắng nghe bất cứ điều gì ngươi muốn nói."

Một đường cong nhỏ cong hiện trên khóe môi Lam Vong Cơ. Tay y vòng qua eo của Ngụy Anh siết chặt vào rồi bỗng nhéo một cái vào vùng da thịt mềm mại trên thắt lưng hắn.

"Ui da! Làm thế để làm gì đấy?" Ngụy Vô Tiện càu nhàu.

"Không có gì."

Hắn chắc chắn nghe thấy tiếng cười từ Lam Vong Cơ. Nhíu mày, Ngụy Vô Tiện cắn Lam Vong Cơ trên xương đòn.

"Được rồi, giờ chúng ta hòa nhau nhé."

"Ừ," Lam Vong Cơ trả lời.

"'Ừ' cái gì mà ừ hả? Hahaha!" Ngụy Vô Tiện bật cười. Bây giờ hắn trông rất sống động như thể bệnh tật từ trước chỉ là ảo ảnh.

"Ngươi biết đấy, Lam Trạm, chuyện này làm ta lại nhớ đến một chuyện trước kia," Ngụy Vô Tiện nói sau khi cười xong.

"Nó là gì?"

"Hồi còn bé khi ta bị ốm, tỷ tỷ cũng thường chăm sóc ta như thế này."

"Ngươi thường hay bị ốm?" Lam Vong Cơ hỏi.

"Không thường xuyên nhưng ta cũng bị ốm chứ, phải thôi! Ai mà chả có lúc bệnh. Trừ khi họ giống như Hàm Quang Quân mạnh mẽ của chúng ta, mà cũng có thể không... nhưng không phải ai cũng giống ngươi, nên dĩ nhiên ta sẽ bị bệnh. ... Ah, bây giờ nhắc mới nhớ. Lần đó trong hang Mộ Khê. Chẳng phải cũng chính ngươi là người chăm sóc ta khi ta bị sốt sao? Giờ là lần thứ hai rồi đó ngươi phải chăm sóc ta đó nhé, haha..."

Lam Vong Cơ gật đầu. "Ta sẽ luôn chăm sóc cho ngươi."

Nhịp tim của Ngụy Vô Tiện vang lên bên tai y; Hắn hầu như không thể nghe thấy những gì hắn nói sau đó, có lẽ chỉ là mấy lời ngả ngớn thông thường của hắn hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả.

Mặc dù vậy, Lam Vong Cơ vẫn sẽ luôn lắng nghe. Bất kể chúng là những điều vô nghĩa hay chỉ là Ngụy Vô Tiện nói ra suy nghĩ của mình, y luôn đáp lại hắn bằng một câu 'ân'.

"Ngươi nên để ta ngủ trong vòng tay ngươi vào lần tới khi ta bị ốm. Lúc đó ngươi rất có ý nghĩa với ta, ngươi thậm chí còn không cho ta gối đầu ngủ trên đùi ngươi...đợi đã, ta đang nói về cái gì vậy? Ta không muốn bị ốm nữa đâu a. Ai dà, nhưng bây giờ ta cảm thấy muốn ăn canh xương hầm củ sen." Ngụy Vô Tiện lầm bầm; Lam Vong Cơ có thể nghe thấy một chút lúng túng trong giọng điệu của hắn. Không có gì lạ khi hắn thức dậy vào giữa đêm, vì vậy bây giờ không có gì đáng ngạc nhiên khi hắn đạt đến giới hạn của mình.

"Ngày mai ta sẽ nấu cho ngươi," Lam Vong Cơ trả lời.

"Đó có phải là những gì ngươi nói không, được rồi...? Ta không thể nữa, đừng nói chuyện với ta, Lam Trạm, ta cần phải ngủ," Ngụy Vô Tiện lầm bầm.

"Ừ."

"Ta đã nói với ngươi đừng...nói chuyện với ta. Mỗi khi ngươi nói chuyện ta sẽ muốn trả lời... ngươi. Được rồi, ta thực sự không thể chịu được nữa rồi, ngày mai ta sẽ đưa ngươi đến một nơi, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện nhiều vào ngày mai, được chứ...? Chúc ngủ ngon nhé, Lam Trạm..."

Sau đó, Ngụy Vô Tiện dùng sức lực cuối cùng của mình để hôn lên cổ họng Lam Vong Cơ trước khi hắn gục đầu vào ngực Lam Vong Cơ.

Những lời cuối cùng của hắn có lẽ đã bị xóa nhòa khỏi ý thức của chính hắn. Có lẽ đó là một bất ngờ mà hắn muốn dành cho Lam Vong Cơ. Nhưng Lam Vong Cơ nghe thấy nó rất to và rõ ràng, và Lam Vong Cơ quyết định giả vờ rằng y không nghe thấy.

Sau một lúc lâu không có gì ngoài sự im lặng trong phòng, Lam Vong Cơ cẩn thận cúi xuống hôn lên đầu Ngụy Anh.

"Hẹn ngày mai nhé, Ngụy Anh."