Chương 9

À, hôm nay là ngày đó sao?

Ha Yeon đứng sững trước cửa khi nghe thấy tiếng ồn phát ra từ bên trong nhà.

"Chúc mừng sinh nhật. Chúc mừng sinh nhật."

“Chao ôi, Woo Hyun của chúng ta giỏi quá. Hãy nói "Chúc mừng sinh nhật mẹ" đi nào.”

“Ôi, nhìn thằng bé bập bẹ kìa. Dễ thương quá, Woo Hyun của chúng ta!”

Những giọng nói hài hòa vang lên từ phía sau cánh cửa. Chúng thuộc về mẹ kế của cô và những người chị em của bà ấy. Họ đang tổ chức một bữa tiệc mừng sinh nhật mẹ kế của cô.

Bây giờ cô đã có mẹ kế, về lý thuyết thì họ chính là dì của cô. Tuy nhiên, giữa họ vẫn rất khó xử. Bất cứ khi nào họ gặp Ha Yeon, họ sẽ không biết mình phải làm gì. Ha Yeon cũng vậy. Cô không thể gọi mẹ kế là "mẹ", nên không thể nào cô có thể gọi họ là "dì" được.

"Cảm ơn. Tôi thực sự rất hạnh phúc nhờ có mọi người”

Ha Yeon có thể nghe thấy giọng của bố cô nói "Chúc mừng sinh nhật." Cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng em trai hai tuổi của mình đang ríu rít.

Bố cô chắc hẳn đã tặng quà cho mẹ kế của cô. Cô nghe thấy giọng nói vô cùng xúc động của mẹ kế, còn nghe thấy tiếng hai người khác thở dài ghen tị. Trong khi bọn họ trò chuyện dưới ánh sáng rực rỡ thì Ha Yeon vẫn đứng im lặng trong bóng tối.

Bàn tay đang nắm chặt tay nắm cửa của Ha Yeon, dần thả lỏng, rơi xuống bên người cô.

“Con bé sẽ về vào buổi tối vì đang ở trường tự học phải không?”

Đây có phải là lý do tại sao sáng nay mẹ kế của cô lại đi ra ngoài để hỏi cô chuyện đó không? Cô đã trả lời lại bằng một tiếng "vâng", và mẹ kế của cô chỉ trả lời bằng "Ta hiểu rồi." khi nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Ha Yeon nhìn ánh sáng chiếu qua cửa sổ trước khi quay người đi.

Đây là món quà duy nhất cô có thể tặng cho mẹ kế. Đó là không tham gia vào bữa tiệc sinh nhật của bà ấy.

"Trần nhà bị dột nên giờ tự học đã bị hủy bỏ. Con vẫn chưa ăn tối.’ Nếu cô nói ra những lời này, mẹ kế sẽ cố gắng hết sức để không để lộ ra suy nghĩ thật của mình, nhưng cuối cùng bà ấy sẽ thấy thất vọng.

Mẹ kế của cô yêu ba cô và bà yêu Woo Hyun, đứa con của bọn họ. Tuy nhiên, bà ấy chỉ nuôi Ha Yeon vì nghĩa vụ mà thôi.

Và bố cô thì không biết phải làm gì với cô con gái lớn của người vợ trước. Thay vì trò chuyện với cô, người bố bảo thủ của cô chỉ đưa ra những mệnh lệnh và yêu cầu cho cô.

“Con cần phải học trường y.”

“Phụ nữ thì phải khiêm tốn. Có như vậy con mới gặp được một người chồng tốt.”


Đây là những điều duy nhất mà bố cô nói với cô.

Sau khi rời khỏi nhà, Ha Yeon đứng trên đường như thể cô đã bị lạc mất đường về. Cô bị sự cô đơn lấn át. Cô cảm thấy như thể bản thân đã bị đẩy ra khỏi cả thế giới này.

Cô không có nơi nào để đi nên cô dừng lại ở cửa hàng tiện lợi và mua cho mình một chiếc kimbap tam giác trước khi đi về phía sân chơi. Cô đã gửi cho Ji Yoon và Yul Hee một tin nhắn nhưng không có phản hồi. Họ nói rằng họ đang đi hát karaoke và có vẻ như họ đã để quên điện thoại ở đâu đó và đang có một khoảng thời gian tuyệt vời.

Cô nên ở lại sân chơi đến khi nào đây?

Cô ngồi trên xích đu và nhìn lên bầu trời. Cô nhìn thấy những bông hoa anh đào trắng rung chuyển trên nền trời đêm đen kịt.

Chúng nở rộ trong một khoảnh khắc nhưng chỉ tồn tại trong chốc lát. Nhưng chúng vẫn tỏa sáng rực rỡ khi chúng nở hoa. Đó có phải là lý do tại sao chúng là loài hoa yêu thích của cô không?

Ha Yeon nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Cô tưởng tượng những cánh hoa anh đào sẽ rơi xuống trong vài ngày tới.

Tuy nhiên, dù có cố gắng thế nào cô cũng không thể tưởng tượng được cảnh tượng đẹp đẽ này. Cô chỉ có thể nhớ lại cuộc trò chuyện mà cô tình cờ nghe được cách đây vài ngày.

“Ha Yeon sẽ chuyển đi sau khi tốt nghiệp cấp ba phải không?”

Đó là giọng nói của mẹ kế, mong cô tốt nghiệp xong sẽ chuyển đi ngay.

“Ừ, con bé nên làm thế.”

Và bố cô đã chấp thuận nó. Và tiếng cười phát ra từ Woo Hyun, người hoàn toàn không biết gì. Ba người họ là một gia đình hoàn hảo, và cô là người xa lạ duy nhất trong nhà. Cô sẽ quên sự thật này, nhưng rồi cô sẽ nhớ lại nó vào những ngày như thế này. Tim cô đau nhói.

Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân trong gió. Ha Yeon mở mắt ra. Một chàng trai đã bước tới chỗ cô trong khi cô đang nhắm mắt và hiện đang nhìn cô.

Tôi đoán đúng rồi. Là cậu mà.

Đôi mắt của Tae Wan dường như đang truyền đạt những lời này cho cô. Khi đôi mắt khép hờ của cô bắt gặp ánh mắt cậu, chúng lập tức mở to. Ha Yeon chớp mắt và không thể ngăn được một giọt nước mắt chảy ra từ mắt mình. Cô nhanh chóng lau nó đi bằng mu bàn tay, nhưng không thể nào cậu ấy lại không nhận ra.

"Cậu đang làm gì ở đây?"

Ha Yeon cúi đầu hỏi.

“Tôi đang trên đường về nhà thì nghĩ là đã nhìn thấy cậu.”

“...”

Cô không biết phải nói gì để đáp lại nên Ha Yeon chỉ im lặng. Tae Wan ngồi xuống chiếc xích đu cạnh cô. Chắc hẳn là rất khó chịu vì cậu ấy phải duỗi đôi chân dài của mình ra.

Kẹt. Kẹt.

Chiếc xích đu rung chuyển. Tae Wan đợi một lúc rồi hỏi.

"Cậu đã ăn chưa?"

“...”

“Cậu đã nói là sẽ trả lời nếu tôi nói chuyện với cậu rồi mà.”

Ha Yeon lắc đầu.

"Được rồi. Tôi đói."

“...”

“Tôi đang rất đói bụng và không có ai ăn cùng. Cậu sẽ mua cho tôi một bữa ăn chứ?”

Ha Yeon ngẩng đầu lên trước yêu cầu bất ngờ của cậu. Tae Wan đang nhìn xuống miếng kimbap tam giác trên tay cô. Khi Ha Yeon muộn màng giấu kimbap đi, ánh mắt cậu hướng về phía cô.

“Tôi đang giữ bí mật công việc người mẫu của cậu đó. Tôi đang nhờ cậu mua cho tôi một bữa ăn.”

“...”

"Cậu không muốn?"

Không phải là cô không muốn. Dù chỉ mới một tháng nhưng Kang Tae Wan vẫn chưa thực sự trò chuyện thân thiết với cô. Vì vậy việc cậu ấy đột ngột yêu cầu cô mua đồ ăn cho mình là một việc thật kỳ lạ. Ha Yeon lưỡng lự. Tae Wan đút tay vào túi quần đồng phục và lên tiếng.

“Nếu cậu không muốn thì tôi sẽ mua. Đi nào."

Có vẻ như cậu ấy sẽ không để chuyện này trôi qua.

“Tôi nói đi thôi. Đừng chỉ ngồi đó suy nghĩ về nó nữa.”

Sau khi cậu thúc giục cô một lần nữa, Ha Yeon đứng dậy. Cô cảm thấy sẽ tốt hơn nếu cô đi theo Tae Wan thay vì ngồi đây một mình.

"Được rồi. Đi thôi."

Cô đói bụng. Và cô không muốn ở một mình trong bóng tối.

Đó là lý do Ha Yeon quyết định đi theo Kang Tae Wan.