Chương 10

Nơi Tae Wan đưa cô đến là một quán ăn vặt nhỏ bán tokbokki. Quán có những chiếc bàn vững chắc được đặt cạnh nhau và khá xa trường học của họ.

Cậu nói với cô rằng cậu luôn đến đây khi đói và tự nhiên đi tới một chỗ trong góc. Chắc hẳn cậu ấy là khách quen ở đây vì cậu ấy cầm lấy món bánh cá hầm và những chiếc nĩa một cách nhanh chóng và đưa chúng cho cô. Sau khi nói đùa vài câu với bà chủ, cậu ấy quay lại với tokbokki, dồi lợn và rau xào.

“Bạn gái của cháu thật xinh đẹp.”

Bà chủ cửa hàng tokbokki lên tiếng, Ha Yeon giật mình ngẩng đầu lên. Cô đang đợi Tae Wan nói với bà ấy rằng không phải vậy.

Tuy nhiên, Tae Wan chỉ mím môi mỉm cười chứ không nói gì. Trong lúc ăn tokbokki, Tae Wan vẫn im lặng. Ha Yeon ăn vài miếng tokbokki trước khi ngước lên nhìn cậu.

Mặc dù cậu ăn khá nhanh nhưng không có chút nước sốt nào dính quanh môi và không có món hầm nào nhỏ xuống bàn. Mặc dù đây không phải là từ thường được sử dụng cho người đang ăn tokbokki nhưng cô nghĩ cậu có vẻ rất lịch lãm. Có phải vì cậu ấy phải bươn chải từ sớm không? Mặc dù đang mặc đồng phục học sinh nhưng cậu ấy trông rất chững chạc.

Sau đó cô nhận thấy áo sơ mi của cậu đã sờn rách. Nó sạch sẽ nên trước đây cô không để ý đến nó. Nhưng nếu nhìn kỹ thì nó đã khá cũ rồi. Cô có thể nói rằng nó đã được giặt đi giặt lại nhiều lần. Cô nhớ lại những gì dì cô đã nói với cô về hoàn cảnh của cậu.

Tae Wan ngẩng đầu lên và ánh mắt họ chạm nhau. Chắc hẳn cậu đã nhận ra nơi cô đang nhìn, và tay cậu xoa xoa viền áo sơ mi của mình.

"Có gì sao? Tôi làm đổ thứ gì đó sao?”

“Không có."

Trước câu trả lời của Ha Yeon, mặt Tae Wan đanh lại. Cậu chạm vào phần gấu áo bị mòn và nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Cậu bây giờ trông giống như một người có cuộc sống khó khăn bị phơi bày. Cậu không nói gì một lúc, trước khi cúi đầu và tiếp tục ăn tokbokki của mình. Sau đó cậu đột nhiên lên tiếng.

“Khi tôi trưởng thành, tôi sẽ sống thật tốt.”

Một câu nói thật bất ngờ.

“Ừ, tôi nghĩ là cậu sẽ làm được.”

Ha Yeon không ngần ngại trả lời. Cô rất thật lòng. Kang Tae Wan sẽ sống tốt. Cậu ấy có vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời của cô. Tae Wan đặt nĩa xuống.

"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?"

Tae Wan hỏi với vẻ mặt kỳ lạ.

"Không biết nữa. Tôi chỉ nghĩ là cậu sẽ làm được thôi.”

“...”

“Cậu sẽ thành công.”

Ha Yeon nói một cách nghiêm túc một lần nữa. Tae Wan không nói gì khi cậu nhìn cô. Một số cảm xúc lóe lên trong mắt cậu, nhưng cô không thể đọc được bất kỳ cái nào trong số đó. Chúng vụt qua quá nhanh và quá sâu. Chỉ có cậu mới hiểu chúng là gì.

Cô muốn cậu chia sẻ những cảm xúc đó với cô, nhưng cô cũng sợ rằng nếu cậu chia sẻ chúng, mối quan hệ giữa cả hai sẽ thay đổi. Ha Yeon nhìn đi chỗ khác.

Sau khi họ ăn xong món tokbokki và rời khỏi quán ăn, rất nhiều thời gian đã trôi qua. Tae Wan trả tiền cho bữa ăn.

Khi bước ra khỏi quán, cậu không nói gì mà chỉ dẫn cô đi nơi khác. Ha Yeon, người không còn nơi nào khác để đi, đi cạnh cậu.

“…Lần sau, tôi sẽ mua cho cậu thứ gì đó ngon hơn.”

Khi nghe thấy điều này, Ha Yeon từ từ đưa mắt nhìn Tae Wan. Khuôn mặt từng bộc lộ những cảm xúc trước đó giờ trở nên nghiêm túc.

"Lần sau?"

Cô hỏi để xác nhận xem có đúng là cậu muốn gặp cô lần sau không.

"Đúng vậy. Tôi sẽ mua cho cậu một bữa ăn ở một nơi có bầu không khí tốt hơn. Một nơi mà chúng ta có thể thoải mái. Hiện tại, những nơi tôi biết đều giống với nơi này, nên…”

Đôi mắt cậu lúng túng nhìn lên ngọn đèn đường.

Cậu ấy đã nhận ra.

Ha Yeon trầm ngâm. Ngay khi cô chú ý đến viền quần áo cũ kỹ của cậu, cậu cũng nhận ra sự cô đơn của cô.

Cậu không hỏi cô vì sao lại cảm thấy như vậy. Cậu không cố tìm một cái cớ để thông cảm hay an ủi cô. Như thể cậu biết những lý do khập khiễng có thể khiến cô đau đớn hơn nữa.

Ha Yeon biết Tae Wan đang đi chậm hơn để phù hợp với tốc độ của mình, nhưng cô giả vờ như không thấy.

***

Họ không có việc gì để làm nên cả hai đi vòng quanh khu phố hai lần. Cả hai đều không đưa ra lời đề nghị trở về nhà. Nếu họ đi đâu đó, Ha Yeon biết mình sẽ phải tốn tiền. Nhưng cô sợ Tae Wan sẽ tìm cách trả tiền cho mình nên cô không dám đề nghị.

Sau một hồi đi vòng quanh, cuối cùng họ quay lại sân chơi và lại ngồi trên xích đu. Lúc đầu, họ không nói nhiều. Tae Wan dần dần bắt đầu đặt câu hỏi cho cô và dần dần cuộc trò chuyện diễn ra một cách tự nhiên.

Họ không nói về điều gì đặc biệt quan trọng. Họ nói về những bài kiểm tra, về trường học và việc cô thích hoa anh đào nhất như thế nào. Đó là tất cả các chủ đề.

Một khoảng thời gian trôi qua, cậu dần dần mở lòng về bà của mình. Cậu ấy kể về cuộc sống với bà ngoại và sức khỏe của bà không khỏe cho lắm.

Cậu không đề cập đến cuộc sống khó khăn của mình hay cách cậu kiếm tiền để hỗ trợ gia đình. Sau đó họ bắt đầu nói chuyện về việc làm người mẫu cho các tạp chí. Bất cứ khi nào họ nói về điều gì đó liên quan đến người mẫu, Ha Yeon sẽ nói nhiều hơn bình thường.

Đây là lần đầu tiên cô có thể nói chuyện này một cách cởi mở như vậy với một người khác ngoài dì của mình. Nhưng dì của cô là một nhϊếp ảnh gia nên dì ấy sẽ không thể hiểu được những lo lắng mà chỉ những người mẫu mới nghĩ đến. So với dì, Tae Wan hiểu vấn đề của cô rất nhanh mà không cần phải giải thích dài dòng.

Đồng cảm và chia sẻ.

Đúng thật là cô thấy điều này rất thú vị. Họ nói chuyện vui vẻ được một lúc thì mọi thứ dần trở lại im lặng. Khi cô quay đầu lại, cô thấy Tae Wan đang tựa đầu vào xích đu và nhìn cô.

Môi cậu đang cười nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc. Một làn gió thổi qua, tóc cậu khẽ tung bay trong gió rồi lại lắng xuống.

Tại sao cậu lại nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt như vậy? Cô muốn hỏi xem cậu có điều gì muốn nói không, nhưng lại không thể nào thốt ra được. Có chút xấu hổ và lúng túng nên cô mím môi lại.

“Thật ra cậu thích trò chuyện lắm có phải không?”

Lời nhận xét thản nhiên của Tae Wan khiến Ha Yeon phải mím môi.

“...”

“Cậu có cười như vậy khi nói chuyện với người khác không?”

"Không có."

"Ừ. Đừng làm vậy.”

Nói xong, cậu kiểm tra thời gian rồi đứng dậy. Cô không kịp hỏi cậu ấy tại sao, cô đứng dậy khỏi xích đu.

“Tôi nghĩ đã đến lúc giờ tự học sắp kết thúc rồi, đúng không?”

“Tôi nghĩ bây giờ tôi có thể về nhà được rồi.”

Ha Yeon kiểm tra đồng hồ đeo tay và lên tiếng.

“Tôi đưa cậu về nhà.”

"Không sao đâu. Dù sao thì nhà tôi cũng ở gần đây thôi.”

"Đúng vậy. Đi nào."

“...”

“Ở một mình vào ban đêm rất nguy hiểm.”

Điều đó thực sự không đúng, nhưng…

Nhưng có vẻ như Tae Wan sẽ không chấp nhận câu trả lời từ chối. Ha Yeon bất lực dẫn đầu và bắt đầu bước đi.