Chương 8

Cô vô tình biết được bí mật của Tae Wan nhưng cô không hề hành động khác biệt trước mặt cậu. Sau đó, chỗ ngồi trong lớp lại được sắp xếp lại thêm hai lần nữa.

Tuy nhiên, họ vẫn là bạn cùng bàn cả hai lần đó. Vì chiều cao của họ nên chỗ ngồi của họ vẫn cố định. Các nữ sinh ghen tị với Ha Yeon, nhưng khi biết rằng đó là do chiều cao của cô thì họ không thể làm gì khác được. Tuy nhiên, một vài người trong số họ đã không bỏ cuộc và hỏi cô rằng họ phải làm gì để cao được như cô. Tuy nhiên, họ không kiên nhẫn được lâu và cuối cùng đành phải bỏ cuộc sau vài ngày.

“Cậu vẫn cao thêm à?”

Ha Yeon quay đầu lại trước câu hỏi bất ngờ vang lên. Tae Wan đang nằm ra bàn khi cậu nhìn về phía cô. Đôi mắt của cậu đang nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô thắc mắc tại sao cậu ấy lại hỏi một câu hỏi như vậy.

“Cậu đã nói là sẽ trả lời nếu tôi nói chuyện với cậu mà.”

Tae Wan lên tiếng khi cô đang trầm ngâm suy nghĩ. Cô hơi bối rối vì cậu chưa bao giờ bắt chuyện với cô như thế này từ sau khi đưa sữa chuối cho cô.

“Có lẽ tôi vẫn đang phát triển.”

Cô đã cao hơn so với năm ngoái.

“Có lẽ tôi cũng vẫn đang phát triển.”

"À, ừ."

Cô không biết phải nói gì nữa.

“Cậu định cứ nhìn chằm chằm vào tôi như vậy sao?”

Ha Yeon hỏi khi cô đang chuẩn bị cho tiết thứ 5. Tae Wan đang tựa đầu vào cánh tay mình và tiếp tục nhìn cô.

Một cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào làm tung bay mái tóc đen của cậu ấy. Mái tóc hơi lòa xòa trông rất hợp với cậu.

Cậu ấy đúng thực sự là người mẫu ngàn năm mới có một lần.

Cô chợt nghĩ như vậy khi nhìn cậu.

“Tại sao cậu lại không có chụp bức ảnh nào chính diện vậy?”

“Hả?”

Mặt Ha Yeon cứng đờ.

“Tôi nghĩ trông cậu sẽ xinh hơn nếu chụp một ít từ phía chính diện.”

“...”

“Có vẻ như cậu chỉ chụp những bức ảnh không để lộ khuôn mặt của mình.”

“…Cậu đang nói gì vậy?”

Ha Yeon lén lút cố gắng thoát khỏi cuộc trò chuyện này.

“Ấn bản tháng 4 của LC”

“...”

“Không phải là cậu sao?”

Dù là người nói ra câu hỏi đó nhưng đôi mắt cậu ấy lại tràn đầy sự chắc chắn như muốn thốt lên, "Là cậu mà."

Khi Ha Yeon ngồi im lặng, Tae Wan nở một nụ cười. Cậu ngồi thẳng lên và thò tay vào ba lô. Cậu lấy ra ấn bản tháng 4 của LC và lật sang trang có hình của Ha Yeon trước khi đặt nó trước mặt cô. Gương mặt cô đang trang điểm đậm và nhìn lên ống kính từ bên dưới. Tuy nhiên, chỉ có một nửa khuôn mặt của cô được lộ ra nên trừ khi nhìn thật kỹ, không ai có thể biết đó là cô.

Làm sao cậu ấy nhận ra được đó là cô?

Tim cô thắt lại.

"Không phải tôi."

Ha Yeon tự động phủ nhận điều đó.

"Thật sao? Không, tôi chắc chắn đó là cậu mà.”

“...”

“Có lẽ tôi nên hỏi người khác vậy.”

Ha Yeon vội vàng nắm lấy cánh tay Tae Wan khi cậu bắt đầu đứng dậy. Ngồi xuống, cậu nhìn chằm chằm vào tay Ha Yeon.

"Cậu muốn gì?"

Ha Yeon hỏi với vẻ mặt trống rỗng.

“Tôi muốn có một chữ ký.”

"Cái gì?"

Ha Yeon hỏi với vẻ hoài nghi. Tae Wan gõ nhẹ vào cuối bức ảnh của cô.

“Tôi sẽ giữ bí mật nên hãy ký tên vào đây.”

“…Tôi không có thứ gì giống như chữ ký cả.”

“Vậy thì hãy tạo một cái ngay bây giờ đi.”

Cậu ấy trả lời một cách bướng bỉnh. Ha Yeon do dự một lúc trước khi cầm lấy cây bút và ký tên một cách miễn cưỡng. Sau đó cô nhanh chóng đưa lại tờ tạp chí cho cậu. Tae Wan nhìn xuống trang đó và cười khúc khích.

Na Ha Yeon.

Những ký tự đó được viết gọn gàng trên trang giấy. Tae Wan nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu.

“Cậu đã bao giờ ký tên cho ai đó chưa?”

Tae Wan hỏi khi tiếp tục nhìn vào bức ảnh của cô.

"Chưa."

“Vậy thì tôi đoán tôi là người đầu tiên.”

Khóe môi Tae Wan từ từ giương lên. Ha Yeon chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười như vậy ở cậu trước đây. Có phải là do làn gió chợt lùa vào phòng hay không? Hoặc có lẽ là do khuôn mặt cậu ấy trông đẹp trai hơn trong làn gió ấy. Tim cô đập nhanh hơn bình thường một chút.

“Tôi sẽ giữ bí mật nhưng đổi lại, hãy cho tôi biết khi nào cậu chụp ảnh tạp chí lần nữa.”

"...Tại sao?"

Ha Yeon lo lắng hỏi.

“Để tôi có thể tìm cậu.”

Tae Wan đặt cuốn tạp chí lại vào trong ba lô của mình. Ha Yeon hỏi cậu tại sao lại tìm cô, nhưng cậu chỉ đáp lại bằng một nụ cười.

* * *

Ha Yeon căng thẳng cả tuần. Cô đã sợ Tae Wan sẽ nói cho các bạn học khác biết bí mật của mình. Tuy nhiên, rất may là không có chuyện gì xảy ra. Cậu ấy hành động không khác gì kể từ khi cô đưa cho cậu ấy chữ ký của mình.

Tuy nhiên, có đôi khi, khi cô quay đầu lại, ánh mắt họ lại chạm nhau. Khi họ đang chơi bóng né trong giờ tập thể dục, cô quay đầu lại và thấy cậu đang nhìn mình. Bất cứ khi nào ánh mắt họ chạm nhau, thường sẽ có cảm giác ngượng ngùng, nhưng Tae Wan chỉ tiếp tục nhìn cô và mỉm cười.

Như thể cậu nhẹ nhõm vì cô đã biết cậu đang nhìn vậy.

Dần dần, Ha Yeon bắt đầu ý thức hơn về Tae Wan. Cô bắt đầu tự hỏi liệu cậu có đang nhìn cô không. Tám trên mười lần, cậu đang nhìn chằm chằm vào cô. Hai lần còn lại, cô sẽ là người nhìn cậu ấy trước.

Bất cứ khi nào cô nhìn cậu trước, cô sẽ nhanh chóng cố gắng quay đi vì xấu hổ, nhưng Tae Wan dường như cảm nhận được ánh mắt của cô và nhìn về phía cô.

Cảm thấy xấu hổ vì bị bắt gặp đang nhìn chằm chằm, cô bối rối nhìn cậu, nhưng sau đó cậu sẽ nở một nụ cười hơi khác so với nụ cười bình thường khi bắt gặp cô đang nhìn cậu.

Nụ cười giống như một sự nhẹ nhõm.

Những khoảnh khắc cậu mỉm cười với cô chỉ kéo dài trong giây lát. Không ai để ý đến. Gần như thể nó chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn và họ là những người duy nhất biết được. Đó là một khá cảm giác kỳ lạ.

Ha Yeon tránh ánh mắt của Tae Wan và ngước lên. Hàng cây anh đào trải dài tận trời. Cô có thể nhìn thấy những đám mây trắng lấp ló qua những cành cây.

Hoa anh đào sẽ nở sớm thôi.

Ha Yeon đổ lỗi cho hoa anh đào vì những hạt giống nhỏ đang nở rộ trong trái tim cô.