Chương 7

Ha Yeon theo dì đến nhà hàng mì Ý yêu thích của dì và tìm được một chỗ ngồi. Dì của cô không nhìn vào thực đơn và bắt đầu gọi đồ ăn cho hai người bọn họ. "Làm ơn cho một mì Ý sốt hoa hồng, cơm risotto tôm, một chai bia và một ly nước chanh dâu tây." Chúng bao gồm những món ăn yêu thích của Ha Yeon.

“Ha Yeon, lớn lên cháu muốn làm nghề gì?”

Dì cô đột nhiên đặt câu hỏi.

“Cháu không chắc nữa… cháu vẫn chưa nghĩ về điều đó.”

Ha Yeon vừa trả lời vừa uống nước chanh dâu tây qua ống hút. Cô học giỏi nên bố cô nói với cô rằng ông muốn cô theo học trường y.

Mẹ kế của cô nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ và chỉ nói: "Con nên làm theo lời bố con". Cô không thích lời đề nghị của cả hai, nhưng Ha Yeon nói với họ rằng cô sẽ suy nghĩ về điều đó.

“Không có điều gì cháu muốn làm sao?”

"Không có."

"Thật sao? Cháu không phải loại người cứ để mặc mọi việc lưng chừng như vậy.”

"Đúng là vậy, nhưng mà...”

Mặc dù đã nói như vậy nhưng mà có một điều mà Ha Yeon muốn làm. Tuy nhiên, cô không chắc liệu mình có thể đi theo con đường đó được hay không. Cô không chắc liệu mình có đủ kỹ năng để đi theo con đường đó. Cô cũng không đủ tự tin để đi ngược lại mong muốn của gia đình mình.

“Vậy tại sao cháu không tiếp tục làm công việc người mẫu trong thời gian chờ đợi?”

Khi Ha Yeon nghe thấy những lời trong đầu mình được cất lên thành tiếng, cô từ từ ngẩng đầu lên. Với một tay chống cằm, dì cô đang nhìn cô. Dì không nở nụ cười tươi như thường lệ. Thay vào đó, dì ấy đang nhìn cô với một vẻ mặt nghiêm túc.

“Cháu trở thành một con người hoàn toàn khác sau ống kính máy ảnh. Đây chỉ là ý kiến

của dì thôi, nhưng cháu mà dì nhìn thấy qua ống kính máy ảnh rất đẹp. Và thần thái của cháu biến hóa theo mỗi cách dì chụp ảnh cháu. Đôi khi cháu trông thuần khiết, và đôi khi lại trông rất thanh lịch. Tất nhiên, cháu sẽ không biết mình trông như thế nào vào lúc này.”

“..."

“Nếu không có điều gì cháu đặc biệt thích làm, tại sao cháu không thử làm người mẫu? Hãy nghĩ về nó đi. Nếu cháu quyết định làm điều đó, dì sẽ ủng hộ cháu.”

Với những lời đó, trái tim Ha Yeon bắt đầu dao động.

Mình có thể làm được không? Mình có hơi muốn…

Ha Yeon không để lộ suy nghĩ đó ra trên gương mặt mình.

"Vâng ạ. Cảm ơn dì."

Thay vào đó, Ha Yeon lịch sự cảm ơn dì.

Dì của cô trả lời "Không cần cảm ơn đâu" khi dì ấy cười toe toét.

Người mẫu…

Khuôn mặt của Kang Tae Wan hiện lên trong suy nghĩ của cô. Làm sao cậu ấy lại thích làm người mẫu chuyên nghiệp? Cậu ấy có hạnh phúc không? Cậu ấy có cảm thấy hài lòng không?

Sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, Ha Yeon nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ cửa sổ tầng hai, cô có thể nhìn thấy một người với đôi chân dài duỗi thẳng theo từng bước đi.

Dù ở rất xa nhưng cô vẫn có thể biết người đó là ai chỉ bằng một cái liếc nhìn. Cậu ấy mới vừa xuất hiện ở trong tâm trí cô một lúc trước.

“Đó không phải là Kang Tae Wan sao?”

Ha Yeon hướng ánh mắt về phía dì của mình.

“Dì, dì biết Kang Tae Wan sao?”

Ha Yeon ngạc nhiên hỏi.

"Tất nhiên rồi. Tụi dì chỉ làm việc cùng nhau một lần mà thôi. Lúc cậu ta mới bắt đầu làm người mẫu.”

Ánh mắt của dì cô vẫn dán chặt vào Kang Tae Wan khi cậu băng qua đường. Dì ấy trông thất vọng vì không thể bắt trọn hình ảnh đó bằng ống kính máy ảnh của mình ngay lúc này.

“À, thật sao?”

"Sao cháu biết cậu ta?"

“Cậu ấy học cùng trường với cháu.”

Cô không đi xa đến mức nói rằng họ là bạn cùng bàn trong cùng một lớp học.

“À, giờ nghĩ lại, các cháu bằng tuổi nhau. Và cậu ta lại học cùng trường với cháu nữa. Kang Tae Wan… Thằng bé đó sinh ra để làm người mẫu. Dì thực sự muốn được chụp ảnh cậu ta một lần nữa.”

Dì cô nhìn Tae Wan một cách hứng thú.

“Kang Tae Wan làm việc có tốt không?”

"Cậu ta rất tốt. Cậu ta có một ngoại hình đẹp và khí chất tốt. Và sẽ hơi lãng phí nếu cậu ta chỉ tiếp tục làm người mẫu. Ha...giá như cậu ta có được bố mẹ tốt hơn…”

Giọng của dì cô nhỏ dần.

"Ý dì là sao?"

Sau khi uống một ngụm bia sảng khoái, dì cô tiếp tục.

“Bố mẹ cậu ta mắc nợ và đã tự sát. Dì thậm chí còn nghe nói rằng họ có được một khoản tiền lớn để lại. Khoản nợ không phải đến từ việc kinh doanh, nên dì tự hỏi làm thế nào mà họ lại mất hết số tiền đó…”

“...”

“Dì nghĩ hiện tại bà Tae Wan đang nuôi cậu ta. Rất may là thằng bé không phải gánh khoản nợ của bố mẹ nhưng có vẻ như bà ngoại sẽ phải trả số tiền đó. Đó là lý do tại sao cậu ta luôn làm việc rất chăm chỉ. Cậu ta sống nhờ trợ cấp từ chính phủ và tất cả thu nhập nhận được từ việc làm người mẫu đều dùng để trả nợ. Hơn nữa, dì nghe nói bà của cậu ta bị bệnh nên cuộc sống của cậu ta hiện tại rất khó khăn."

“…Điều đó là thật sao?”

Ha Yeon nhìn dì với vẻ hoài nghi.

Kang Tae Wan không phải là một học sinh thông minh sáng lạn nhưng cũng không hề u ám. Cậu ấy chỉ có vẻ thờ ơ, nhưng mỗi khi một cơn gió nhẹ lướt qua, dường như cậu luôn tận hưởng cảm giác đó.

Vì hình ảnh này cũng như khí chất trên người, cậu ấy luôn tạo ấn tượng cho người khác mình là con trai một gia đình giàu có. Mọi người khác ở trường đều nghĩ như vậy về cậu, và cô cũng không ngoại lệ.

"Thật mà. Dì là bạn của giám đốc điều hành công ty người mẫu của cậu ta. Dì nghe chuyện khi bọn dì cùng đi uống một lần. Anh ấy chỉ kể ra vì lần đó say quá nên đừng nói cho ai biết đấy. Vừa rồi dì vô tình để nó tuột ra ngoài. Sẽ tốt hơn nếu cháu quên nó đi. Hai cháu thậm chí còn không thân thiết đến mức đó phải không?”

Dì cô nhìn Ha Yeon lo lắng.

"Vâng."

Ha Yeon trả lời ngắn gọn. Họ không những không thân thiết mà còn không có bất kỳ mối quan hệ nào. Sau khi tốt nghiệp, cậu ấy sẽ chỉ được nhớ đến như một bạn học cùng lớp với cô. Nếu cô thực sự may mắn, cô còn có thể nhớ ra rằng cậu ấy đã mua cho cô một hộp sữa chuối. Nhưng ngay cả như vậy thì cô vẫn sẽ chỉ nghĩ, "À, đúng rồi." trước khi quay đầu đi và quên mất chuyện đó.

“Đó là một cuộc sống khó khăn đối với một đứa trẻ ở độ tuổi của cậu ta. Ha… dì nghe nói rằng cậu ta còn học rất giỏi nữa…”

Dì cô nhẹ nhàng tặc lưỡi.

“Vâng, chắc là khó khăn lắm.”

Mặc dù Ha Yeon nói điều này nhưng cô thực sự không thể tưởng tượng được nó có thể đau đớn đến mức nào. Có lẽ cả đời cô sẽ không bao giờ hiểu được nỗi đau khổ đó. Cuộc sống của cậu ấy và cô rất khác nhau.

“Nhưng cậu ta vẫn có thứ gì đó để biết ơn. Bởi vì cậu ta sinh ra đã có khuôn mặt, vóc dáng và khí chất đó nên cậu ta có thể đi theo con đường mà hầu hết mấy đứa trẻ khác không thể đi.”

"Cháu đoán vậy."

Ha Yeon không chắc liệu mình có thể đồng ý với nhận định đó hay không nên cô trả lời một cách mơ hồ.

Cô không chắc liệu có thể nói nỗi đau đó là điều đáng "biết ơn" hay không. Món quà đó chỉ đơn thuần là một chiếc mặt nạ che đậy những đau khổ bên trong, và có lẽ đó là tất cả những gì mà cậu ấy có.

Ha Yeon quay ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Tae Wan đã biến mất từ

lâu và không còn xuất hiện nữa. Đôi mắt cô trong giây lát dán chặt vào nơi nhìn thấy cậu lần cuối.