Chương 6

Lớp học đặc biệt hỗn loạn sau khi bữa trưa kết thúc. Một số sẽ rời đi để đánh răng, một số sẽ xem điện thoại, nhưng tóm lại, mọi người chỉ làm những gì họ muốn. Bạn bè của cô, Ji Yoon và Yul Hee, hỏi cô có muốn cùng họ đến thư viện không, nhưng cô từ chối và ngồi phịch xuống bàn.

Cô đã đồng ý giúp đỡ dì cô vào cuối tuần này. Nó chỉ chiếm một góc nhỏ trong một quyển tạp chí không phổ biến với thanh thiếu niên, và họ sẽ chụp ảnh để không nhìn thấy khuôn mặt của cô, nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng.

Nếu bố mẹ cô biết được, chắc chắn họ sẽ không hài lòng. Và dĩ nhiên là cô không muốn bất cứ ai ở trường phát hiện ra cả. Cô muốn sống một cách lặng lẽ cho đến khi tốt nghiệp.

Nằm xuống bàn, Ha Yeon thư giãn đầu óc khi tận hưởng thời gian nghỉ ngơi.

Cô chợt cảm thấy một cái bóng bao trùm lên người cô khi ai đó đặt thứ gì đó lên bàn cô. Khi cô mở mắt ra, có thứ gì đó màu vàng đang chặn tầm mắt của cô.

Cô ngẩng đầu lên và nhìn xuống. Đó là sữa chuối. Cô nhìn qua nhìn lại giữa hộp sữa chuối và chàng trai ngồi ở bàn bên cạnh. Cậu ấy cũng đang uống sữa chuối.

"Cái này là gì?"

"Sữa chuối."

Cậu trả lời một cách ngắn gọn. Nhưng không phải cô không biết đó là gì mà hỏi câu hỏi đó.

“Sao cậu lại đưa cái này cho tôi?”

“Là lời cảm ơn vì đã bảo vệ số điện thoại của tôi.”

“...”

“Uống đi.”

Ha Yeon nhìn chằm chằm vào hộp sữa chuối.

“Ngọt hơn mình nghĩ.”

Cậu khẽ cau mày như thể đây là lần đầu tiên cậu uống nó.

Đây có phải là lần đầu tiên cậu uống loại sữa này không? Tại sao cậu lại uống nó vào lúc này?

Ha Yeon có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi nhưng khi nhìn thấy một đám đông học sinh bước vào lớp, cô đành im lặng. Thay vào đó, cô nhanh chóng bỏ hộp sữa chuối vào ba lô.

Dù có cố gắng trả lại thì cô cũng không nghĩ Tae Wan sẽ nhận. Và đó cũng là hương vị sữa yêu thích của cô. Nếu có thể, cô muốn uống nó ngay bây giờ. Tuy nhiên, cô không muốn những người khác nhìn thấy mình uống thứ giống như Tae Wan.

Ha Yeon kéo khóa ba lô lại.

“Đừng đưa nó cho người khác và tự mình uống đi đấy.”

Tae Wan nói nhỏ để không ai có thể nghe thấy.

* * *

Ha Yeon bắt đầu lén làm người mẫu sau lưng gia đình và bạn bè cách đây 1 năm, sau khi nhận được điện thoại từ dì vào một buổi sáng sớm cuối tuần.

Dì của cô là một nhϊếp ảnh gia cho các tạp chí. Dù dì không làm việc với người mẫu hay diễn viên nổi tiếng nhưng công việc của dì vẫn rất được kính trọng nên luôn bận rộn với rất nhiều tiền hoa hồng. Ha Yeon thậm chí còn nghe nói rằng dì đã gặp may mắn và được một tạp chí lớn thuê chụp ảnh họa báo cho họ.

Trong lúc đó, Ha Yeon nhận được cuộc gọi từ dì. Cô học sinh trung học được thuê làm người mẫu cho buổi chụp hình đã gặp tai nạn dẫn đến có vết sẹo trên vai và mặt, nên cô ấy không thể làm người mẫu cho họ nữa.

Khi Ha Yeon nghe điều này, cô không để tâm lắm. Thực ra, cô thắc mắc tại sao dì cô lại nói với cô điều này.

“Chuyện là vậy đó, Ha Yeon à. Cháu có thể giúp dì được không? Người mẫu trông rất giống cháu. Và bọn dì cũng không thể hoãn buổi chụp hình ngày hôm nay được. Bọn dì không có thời gian để trải qua một cuộc tìm kiếm người khác, vì vậy… cháu có thể giúp dì chỉ một lần này thôi, được không?"

Đôi chân đang bồn chồn của Ha Yeon cứng đờ.

“Dì ơi, dì biết gia đình cháu như thế nào mà.”

Ha Yeon lúng túng từ chối dì. Sau khi mẹ cô qua đời, cô đã có một người mẹ kế mới. Cha cô và mẹ kế không thích cô nói chuyện với dì.

Đó là lý do tại sao Ha Yeon luôn nói rằng cô đi chơi cùng bạn bè mỗi khi đến thăm dì. Nếu gia đình cô phát hiện ra việc cô làm người mẫu, thì họ sẽ biết ngay. Họ sẽ biết rằng cô đã gặp dì của mình.

"Dì biết. Dì biết điều đó, nhưng mà… Ha Yeon à. Hãy cứu dì chỉ một lần này thôi mà. Nếu cháu chỉ làm điều này một lần, sẽ không có ai để ý đâu. Và tạp chí đó cũng không nổi tiếng lắm nên sẽ không ai nhận ra đó là cháu. Cháu sẽ trang điểm đậm lên và dì sẽ chỉ chụp ảnh chân dung từ xa. Cháu có nghĩ rằng dì thực sự sẽ yêu cầu cháu giúp đỡ điều này nếu dì muốn chụp rõ khuôn mặt của cháu sao? Vậy ý cháu thế nào?"

"Nhưng mà…"

“Nếu không có cháu, dì thực sự không còn ai để nhờ nữa. Hãy cứu dì chỉ một lần này thôi. Đi mà? Làm ơn, làm ơn, được không?”

Đây là lần đầu tiên dì cô cầu xin cô như thế này. Sau nhiều suy nghĩ, cô chỉ đồng ý bởi vì cô luôn quan tâm đến công việc của dì.

Sau sự việc đó, cô bắt đầu làm người mẫu tạp chí. Cô không kiếm được nhiều tiền như mong đợi nhưng cô không bao giờ phải xin tiền bố mẹ nữa.

Trong những buổi chụp hình không cần phải nhìn rõ khuôn mặt, dì của cô đã giao cô làm người mẫu. Dù là chụp từ phía sau, bên hông hay phía trước, bức ảnh luôn có màu đen trắng và luôn được chụp từ xa. Còn nếu không thì cô sẽ bị ẩn trong một nhóm đông đảo các người mẫu khác.

Sau khi công việc hoàn thành, dì của cô hạ máy ảnh xuống và nở nụ cười rạng rỡ với cô.

“Hôm nay cũng làm tốt lắm.”

Họ ít phải dừng lại giữa chừng hơn thường ngày nên hôm nay họ đã kết thúc sớm.

“Chúng ta cùng đi ăn tối nhé?”

"Vâng."

Ha Yeon gật đầu. Ngoài hai người bạn thân ra thì dì của cô là một trong số ít những người mà cô cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh.

“Được rồi. Đi nào. Chúng ta đi ăn mì Ý nhé. Dì không biết tại sao nhưng dì thích ăn mì Ý khi uống bia. Đặc biệt là sau khi kết thúc buổi chụp hình. Có lẽ là vì dì có cảm giác như mình đang được khen thưởng cho công việc trong ngày đó vậy.”

Dì cô cười toe toét khi duỗi tay ra.

Mặc một cái áo phông trắng và một chiếc quần jean rách, dì cô trông không hề lớn tuổi chút nào. Dì ấy trông thật sảng khoái và xinh đẹp. Ha Yeon cảm thấy cô luôn theo dì đi khắp nơi chính là vì tinh thần sôi nổi của dì.

“Khi lớn lên, cháu muốn sống giống như dì, dì ạ.”

“Ôi, hôm nay có chuyện gì mà nịnh nọt vậy?”

“Cháu nghiêm túc mà.”

Dì cô cười khúc khích và xoa đầu Ha Yeon.

“Được rồi. Hãy lớn nhanh và trở nên giống như dì của cháu nhé. Nhưng dì thì lại muốn quay ngược thời gian và trở về độ tuổi của cháu. Nếu chúng ta có thể đổi chỗ cho nhau, dì sẽ làm ngay lập tức.”

“Không, cháu không muốn đổi chỗ với dì đâu.”

Khi nghe câu trả lời kiên quyết của Ha Yeon, dì cô bật cười thành tiếng.