Chương 35

“Tôi đã già đi khoảng chục tuổi vì không hề ngủ được một phút nào, nhưng trông cậu lại có vẻ vẫn khỏe mạnh nhỉ. Cậu biết tôi có bao nhiêu điều muốn nói khi gặp lại cậu không hả? Bộ cậu đang trải qua tuổi dậy thì sao? Tại sao cậu lại trốn đi? Trước đây cậu chưa bao giờ như thế này. Cậu đang giải phóng tất cả năng lượng nổi loạn vào cùng một lúc trong năm nay có phải không? Tôi chắc chắn sẽ không quản lý cậu vào năm sau nữa đâu!"

Young Sik xông vào nhà Tae Wan sau khi nhận được cuộc gọi của anh. Vừa bước vào, anh ta bắt đầu thốt ra những lời chỉ trích dữ dội. Nhưng nó chắc hẳn không xoa dịu được cơn giận đang dồn nén của anh ta vì anh ta vẫn chống nạnh trong khi thở hổn hển.

Đêm qua, vì Tae Wan không hề phát biểu một lời nào khi nhận giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất nên cư dân mạng đã dậy sóng. Các phóng viên đang phát điên lên khi họ bịa ra đủ loại lý do có thể cho hành động của anh.

Dư luận chia thành hai phe. Một số người cho rằng việc anh giữ im lặng khi nhận giải là hành động vô cùng thô lỗ, nhưng những người khác lại cho rằng anh đã quá xúc động nên mong mọi người thông cảm.

Tae Wan không giải quyết tình huống này mà chỉ biến mất. Không ai biết anh đã đi đâu. Họ gọi cho anh nhưng anh đã để điện thoại di động trên bàn trong phòng VIP.

Họ tưởng anh nhận được cuộc gọi của ai đó nên vội vã rời đi, nhưng khi họ thử xem qua điện thoại của anh thì nó bị khóa bằng mật mã nên họ không thể kiểm tra.

Kang Tae Wan biến mất trong màn đêm. Sáng hôm sau, Young Sik nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại lạ. Tae Wan nói với anh ta rằng mình sẽ về nhà ngay bây giờ và nói anh ta hãy đến gặp mặt ở đó sau một lát.

Young Sik cuống cuồng chạy đến nhà Tae Wan. Tae Wan chắc chắn cũng vừa mới về đến vì anh đang cởϊ qυầи áo. Tae Wan nói với Young Sik rằng mình sẽ đi thay đồ và nói Young Sik đợi một lát. Sau đó anh xuất hiện trở lại với một bộ quần áo thoải mái và ngồi xuống ghế sofa.

“Anh.”

"Cái gì!"

Khi Tae Wan cất tiếng gọi, Young Sik hét lên giận dữ. Khuôn mặt bình tĩnh thường ngày của anh ta giờ đây đầy bực tức.

"Em xin lỗi."

Tae Wan đan các ngón tay vào nhau khi nói.

“Sao đột nhiên lại xin lỗi? Cậu đúng là đang làm tôi phát điên đấy! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu định làm điều gì khác nữa sao? Cậu định từ bỏ sự nghiệp của mình à? D*m*, tôi không biết đâu. Cứ làm điều cậu muốn đi! Tôi sẽ liên lạc với giám đốc và nói với ông ấy rằng chúng tôi sẽ hủy hợp đồng với cậu. Tôi không thể chịu đựng được nữa!”

Không thể chịu đựng được nữa, Young Sik bắt đầu chửi rủa.

“Em sẽ nghe lời anh.”

Young Sik bỗng cứng đờ.

"Gì đây? Sao đột nhiên lại ngoan ngoãn thế? Cậu có biết rằng hành động này đáng sợ hơn rất nhiều không hả?”

“Vậy nên em sẽ gây ra một vụ lùm xùm nữa.”

"Nữa sao?!"

Young Sik gầm lên.

“Hôm nay, Ha Yeon và em sẽ hẹn hò ở rạp chiếu phim. Và chúng em cũng đang có kế hoạch sẽ sớm thực hiện một chuyến đi du lịch. Nếu chúng em muốn đi dạo cùng nhau, chúng em sẽ đi dạo. Chúng em sẽ không né tránh ánh mắt của người khác nữa.”

"Cái gì?"

Young Sik đã không ngờ đến điều này. Trông như thể linh hồn anh ta đã rời khỏi cơ thể.

“Em sẽ tự mình nói với giám đốc.”

Tae Wan bắt chéo chân.

"Này cậu…"

Young Sik lắp bắp như thể đã mất khả năng nói. Tae Wan có vẻ như đã quyết định rồi. Young Sik hít một hơi thật sâu và cuối cùng cũng cất tiếng nói.

“Vậy là hai người đã quay lại với nhau sao?”

Tae Wan gật đầu.

“Và bây giờ cậu định hẹn hò công khai sao? Cậu nghĩ nó sẽ dễ dàng như vậy sao? Nó sẽ không chỉ gây khó khăn cho cậu đâu. Đó cũng sẽ là địa ngục đối với Ha Yeon nữa. Sự chú ý của mọi người sẽ hướng về phía Ha Yeon. Thay vì tên mình, cô ấy sẽ bị gọi là người yêu của Kang Tae Wan. Làm thế nào cô ấy có thể đối phó với tất cả những điều đó? Tôi chắc chắn điều này sẽ không xảy ra, nhưng nếu hai người chia tay thì sao? Sau đó cả hai định làm gì? Trong trường hợp đó, cậu sẽ không phải là người chịu thiệt. Đó sẽ là Ha Yeon.”

“Đó là lý do tại sao chúng em đã che giấu suốt thời gian qua. Và vì điều đó… chúng em gần như đã chia tay.”

“...”

Khi Young Sik nhìn thấy khuôn mặt trống rỗng của Tae Wan, anh ta liền ngậm miệng lại. Tae Wan nói đúng. Tae Wan cụp mắt xuống và từ từ mở môi.

“Khi nhận giải tối qua, em không hề vui một chút nào. Chỉ cảm thấy nặng nề. Em nhớ lại tất cả những gì em đã đánh mất để có được thứ này. Em đã sống và làm hết sức mình để được hạnh phúc nhưng dường như hạnh phúc cứ lảng tránh em. Vì cứ mãi đẩy lùi hạnh phúc của mình nên em đã quên mất hạnh phúc là gì. Và em cũng đã khiến Ha Yeon phải trải qua giai đoạn khủng khϊếp đó.”

“...”

“Anh, nếu có thể, em muốn trả lại chiếc cúp của mình để đổi lại hai năm đó. Nếu có thể quay lại hai năm đó, em nghĩ mình có thể cố gắng hết sức để yêu cô ấy tốt hơn.”

“...”

“Vậy nên đừng bảo bọn em trốn tránh nữa. Em không nghĩ mình có thể làm được nữa.”

Tae Wan nói với giọng đều đều và cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Vẻ mặt anh đầy kiên quyết như thể đã quyết định rồi.

Young Sik mở miệng nhưng rồi lại ngậm lại. Anh ta biết mình nên cố gắng thuyết phục Tae Wan bằng cách khác, nhưng anh ta không thể.

Tae Wan nói muốn được hạnh phúc và Young Sik không biết phải nói gì về điều đó. Anh ta có thể thấy rằng tại một thời điểm nào đó, Tae Wan đã không còn hứng thú với công việc của mình nữa. Anh ta cảm thấy lo lắng khi đứng một bên nhìn Tae Wan.

Và nó thật đáng sợ.

Nếu mất Ha Yeon một lần nữa, anh ta không thể tưởng tượng nổi điều gì sẽ xảy ra với Kang Tae Wan.