Chương 36

Đứng trước gương, Ha Yeon xoay người ngắm hết bên này sang bên kia. Cô cởi chiếc mũ lông đang đội ra. Thay vào đó, cô đội chiếc một mũ bóng chày mà cô vừa cởi ra cách đây vài phút và kéo nó xuống thấp hết mức có thể.

Khi cô đeo khẩu trang và đội mũ bóng chày lên, khuôn mặt của cô đã hoàn toàn bị che khuất. Cuối cùng, cô nhìn lại trang phục của mình và liếc nhìn đồng hồ trên tường. Chỉ còn một ít thời gian nữa là đến giờ hẹn. Cô quay lại và nhìn thấy chiếc cúp Nam diễn viên chính xuất sắc nhất trên bàn.

Vài giờ trước, sau khi Ha Yeon tắm rửa xong, cô phát hiện ra Tae Wan không còn ở nhà nữa. Thay vào đó, cô nhìn thấy chiếc cúp của anh. Có một tờ giấy ghi chú được dán bên dưới nó.

Anh cảm thấy nếu nhìn thấy em tắm xong đi ra, anh sẽ không muốn rời xa em. Ạnh sẽ gọi cho em sau. Và đây là món quà của em.

Sau khi đọc xong lời nhắn, Ha Yeon lập tức nhắn tin cho Tae Wan.

[Giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất là của anh. Sao anh lại đưa nó cho em chứ? Em sẽ mang nó theo khi em đến gặp anh.]

Tae Wan chắc hẳn đã nhận lại điện thoại của mình từ người quản lý vì điện thoại của cô hiện lên cuộc gọi của anh.

- Anh đã nói rồi mà. Anh trao nó cho em, và muốn em, Na Ha Yeon.

“...”

- Hãy coi đó là lời xin lỗi của anh vì đã không nói tên em ngày hôm qua khi anh nhận được nó. Vì vậy hôm nay hãy chắc chắn rằng em sẽ ra ngoài đúng giờ đã hứa. Anh sẽ đợi.

Rồi anh cúp máy. Ha Yeon nhìn chằm chằm vào chiếc cúp trên bàn. Cô không cảm thấy thoải mái khi chạm vào nó vì sợ để lại dấu vân tay của mình trên đó.

Đó là một trong những mục tiêu của cuộc đời anh. Bằng chứng về sự vinh quang của anh giờ đã nằm trong tay cô. Ha Yeon nhấc tay lên và cẩn thận vuốt tay dọc theo chiếc cúp.

Chiếc cúp hơi lạnh và cứng. Cảm giác thật tốt. Môi Ha Yeon kéo lên thành một nụ cười.

Sau vài giây ngơ ngác nhìn chiếc cúp, Ha Yeon rời khỏi căn hộ của mình đúng giờ đã định. Khi bước ra ngoài, cô nhìn thấy xe của Tae Wan đã chờ ở phía trước.

“Anh đã nói chuyện ổn thỏa với anh quản lý chưa?”

Ha Yeon ngồi vào ghế phụ và hỏi. Cô không thể ngừng lo lắng về điều đó.

"Ừ."

"Ơn trời."

“Anh đã đồng ý gặp đạo diễn phim vào ngày mai.”

Khi nghe điều này, Ha Yeon có vẻ nhẹ nhõm và gật đầu. Xe của anh bắt đầu hướng tới bãi đỗ xe của một rạp chiếu phim nằm trên một con phố lớn. Cô tưởng họ sẽ đến một địa điểm vắng hơn nên cô rất bất ngờ. Khi Tae Wan chuẩn bị bước xuống xe, cô đã nhanh chóng tóm lấy anh.

"Đeo cái này lên."

Ha Yeon lấy chiếc mũ và khẩu trang mà cô đã chuẩn bị cho anh ra. Tae Wan nhìn chúng rồi nhìn khuôn mặt của Ha Yeon.

"Anh không sao."

Sau đó anh ra khỏi xe trước khi cô kịp ngăn anh lại. Ha Yeon bước ra và đi theo sau anh. Cô đưa chiếc mũ ra nhưng anh vẫn tiếp tục từ chối. Trong khi đó, có thêm hai người nữa bước vào rạp cùng họ.

“Đó không phải là Kang Tae Wan sao?”

“Đúng rồi. Điên thật mà.”

Khoảnh khắc mọi người bắt đầu chú ý đến Tae Wan, họ bắt đầu thì thầm. Khi ánh mắt của họ bắt đầu tập trung vào hai người, Ha Yeon lùi lại một bước.

"Em định đi đâu?"

Tae Wan nắm lấy tay cô. Bàn tay nhỏ nhắn của cô nằm gọn trong bàn tay to lớn của anh. Giật mình, Ha Yeon cố gắng rút tay cô ra khỏi tay của anh, nhưng anh đã đan những ngón tay của họ vào nhau và siết chặt hơn.

“Tae Wan.”

Không thể chịu được nữa, Ha Yeon gọi tên anh.

“Hửm?”

Tae Wan trả lời khi đang nhìn vào các tấm poster phim khác nhau. Anh cố tình tránh ánh mắt của cô. Trong khi đó, ngày càng có nhiều người bắt đầu nhận ra anh hơn.

Khi họ phát hiện ra anh đang nắm tay cô, ánh mắt họ tự nhiên đổ dồn về phía cô. Họ bắt đầu xì xào thắc mắc người phụ nữ này là ai.

“Bộ phim này thì thế nào?”

Tae Wan hỏi. Anh hành động như thể anh sẽ không di chuyển dù chỉ một bước cho đến khi họ chọn được phim.

“Được, trông hay đấy.”

Ha Yeon thậm chí còn không biết anh đang nói đến bộ phim nào, cô gật đầu. Cô muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Tae Wan tiếp tục nắm tay cô bước tới quầy bán vé. Sau khi mua vé, họ bước vào rạp. Mọi người bắt đầu đi theo họ.

Tách tách. Họ có thể nghe thấy tiếng mọi người chụp ảnh. Rất may là không có ai đến gần họ để bắt chuyện với Tae Wan.

“Còn bỏng ngô và đồ uống thì sao?”

“Em không nghĩ chúng ta sẽ cần.”

Ha Yeon lắc đầu. Cô không nghĩ mình có thể nuốt được nó.

Ngay cả sau khi họ ngồi vào rạp, mọi người vẫn tiếp tục liếc nhìn họ. Ha Yeon quay đầu lại và nhìn Tae Wan.

“Tae Wan.”

Cô định nói với anh rằng cô không thể chịu được nữa và họ nên rời đi ngay. Nhưng đôi mắt cô chợt mở to. Anh đang nắm tay cô. Anh đan những ngón tay của họ lại với nhau trước khi cúi đầu thì thầm vào tai cô.

“Đã lâu rồi chúng ta mới nắm tay nhau đi xem phim nhỉ.”

Hơi thở của anh phả vào tai cô. Cô cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

Nghe thấy lời nói của anh, cô nhớ lại quá khứ. Khoảng thời gian cả hai đến rạp chiếu phim để xem một bộ phim. Họ sẽ cùng nhau khóc, cùng nhau trở nên căng thẳng trong những khoảnh khắc gay cấn. Vào thời điểm đó, những khoảnh khắc này dường như không có nhiều ý nghĩa nhưng bây giờ chúng lại như những tình tiết viết trong cuốn tiểu thuyết lãng mạn.

Sau khi suy nghĩ một chút, Ha Yeon siết chặt tay anh thay vì nói rời đi. Anh đang cố gắng hết sức và cô muốn trở nên dũng cảm hơn vì anh.

“Bộ phim có vẻ sẽ thú vị đây.”

Ha Yeon nhìn vào mắt anh khi cô nói.

“Ừ.”

Đôi mắt của Tae Wan hơi mở to, và một nụ cười nở trên môi anh.

Sau khi xem phim xong, Ha Yeon và Tae Wan tránh những người đang theo dõi họ và bắt đầu đi đến một nhà hàng. Ha Yeon là người đã chọn nhà hàng này.

Cô đã từng đến đây với Ji Yoon trước đây. Giữa các bàn có dựng những tấm ngăn cách. Nhân viên có vẻ sốc khi nhìn thấy Tae Wan, nhưng họ nhanh chóng bình tĩnh lại và nhận món. Khi thức ăn của họ được mang ra, Ha Yeon cuối cùng cũng cởi mũ và khẩu trang ra.

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thoải mái khi ra ngoài hẹn hò. Ha Yeon nhìn Tae Wan ngồi đối diện. Cô cảm thấy thật lạ lẫm khi được nhìn thấy anh ngập trong ánh nắng chiếu qua cửa sổ. Có lúc, cô chỉ quen với việc nhìn thấy anh ở nhà.

Khi đang ăn, chắc hẳn anh đã nhận ra ánh mắt của Ha Yeon và ngước lên. Khi ánh mắt họ gặp nhau, anh mỉm cười. Đó là một nụ cười trong sáng và thuần khiết. Nó giống với Tae Wan mà cô đã từng biết khi ở trung học và nó khiến trái tim cô rung động.

Sau khi ăn xong, họ đi tới một quán cà phê. Tae Wan vẫn kiên định. Anh dường như không quan tâm liệu mình có gây chú ý hay không.

Khi ai đó nhận ra anh, họ sẽ chụp ảnh anh, nhưng anh sẽ làm như không để ý đến. Lúc đầu, Ha Yeon do dự nhưng cuối cùng cô vẫn đi theo anh.

Cô không biểu hiện ra ngoài nhưng cũng cảm thấy có chút rung động. Cùng Kang Tae Wan nắm tay đi dạo, uống cà phê ngọt ngào ở quán cà phê bao lâu tùy thích, nhìn vào mắt nhau và trò chuyện những mẫu chuyện bình thường.

Sau khi uống xong, họ rời khỏi quán cà phê. Khi bầu trời trở nên tối hơn, đèn đường bắt đầu nhấp nháy.

Thay vì trở về nhà, Tae Wan đề xuất đi dạo xung quanh một chút. Ha Yeon gật đầu. Như thể anh đã chờ đợi điều này, anh nắm lấy tay cô. Anh không buông tay như thể đang là lần hẹn hò đầu tiên của hai người.

Khi họ bước ra khỏi con phố đông đúc và đi vào một khu dân cư vắng vẻ hơn, hiếm khi có người đi bộ nào xuất hiện. Do thời tiết lạnh nên tất cả đều tụ tập trong quán cà phê.

Họ là hai người duy nhất nắm tay nhau và bước đi trong bóng tối. Khi họ bước đi cùng nhau, một cơn gió lạnh thổi qua họ.

Chiếc mũ bay khỏi đầu Ha Yeon. Tae Wan bước tới và nhặt nó lên cho cô.

"Cảm ơn anh."

Ha Yeon đưa tay nhận chiếc mũ. Thay vì đưa nó cho cô, Tae Wan dùng ngón tay kéo khẩu trang của cô xuống. Một cơn gió lạnh lướt qua khuôn mặt ẩm ướt của cô.

Anh đang làm gì vậy?

Ánh mắt Ha Yeon hỏi.

"Hãy để anh được nhìn thấy khuôn mặt của em."

“...”

“Anh thích việc hẹn hò, nhưng vì khuôn mặt của em đã bị che khuất nên anh càng muốn nhìn thấy nó nhiều hơn.”

Ánh mắt ấm áp của Tae Wan hướng về phía cô. Anh đã nhìn thấy khuôn mặt này mười năm qua nhưng lại làm ra vẻ như đã lâu không gặp. Một nụ cười kéo dài trên môi anh.

“Em thật xinh đẹp, Na Ha Yeon à.”

“...”

“Em vẫn là cô gái mà anh đã yêu từ cái nhìn đầu tiên ở trường trung học.”

Ha Yeon nhìn Tae Wan. Anh cúi đầu, vẫn mỉm cười. Cô cảm thấy một hơi ấm đã thay thế cho làn không khí lạnh lẽo lướt qua môi mình.

Một tiếng thì thầm nhỏ phát ra từ giữa môi cô. Cho dù họ không ở dưới ánh đèn đường thì hôn nhau ở đây cũng rất nguy hiểm. Ai đó có thể nhìn thấy họ.

Tuy nhiên, Ha Yeon không tránh né anh.

Bởi vì khuôn mặt của anh trước khi áp môi mình vào môi cô, cô không thể di chuyển được chút nào.