Chương 34

Khi ánh nắng bình minh chiếu vào phòng, Ha Yeon mở mắt ra. Đêm qua cô đã không thể ngủ sâu vì có cảm giác Tae Wan nằm ở bên cạnh.

Cảm giác đó cũng giống như sự bối rối ở cái đêm đầu tiên của bọn họ. Có lẽ là do Tae Wan đang nằm bên cạnh và nhìn chằm chằm vào cô. Với ánh trăng rọi sau lưng, anh nhìn cô.

"Tại sao anh lại nhìn em như vậy?"

Trước câu hỏi của Ha Yeon, Tae Wan chỉ trả lời rằng "Anh sợ tất cả chỉ là một giấc mơ".

“Không phải mơ đâu, ngủ đi.”

"Được rồi, nhưng em ngủ trước đi."

“...”

“Anh sợ nếu anh ngủ trước thì em sẽ biến mất.”

Như thể chỉ chớp mắt cũng là lãng phí, anh tiếp tục nhìn cô chăm chú. Ha Yeon cũng nhìn lại anh nhưng ngủ thϊếp đi trước khi cô kịp nhận ra. Đó là một giấc ngủ dài.

Ha Yeon ngồi dậy và quay đầu về phía mùi cà phê thoang thoảng. Tae Wan đang đứng trong bếp.

"Tại sao anh lại trông như vậy?"

Ha Yeon bật cười khi nhìn Tae Wan, người chỉ mặc chiếc quần tây lịch sự. Tae Wan quay lại khi nghe thấy giọng nói của cô.

“Anh không có quần áo nào ở đây cả. Và có hơi lạnh khi chỉ mặc mỗi đồ lót.”

“À…"

Đó là lúc cô nhận ra rằng mình không có bất kỳ đồ đạc nào của Tae Wan ở nhà. Anh có thể buồn bã và nói rằng cô không còn giữ thứ gì thuộc về anh, nhưng anh không nói gì. Thay vào đó, anh bình tĩnh gõ nhẹ vào bàn và ra hiệu cho cô đến uống chút cà phê.

Ha Yeon bước tới và ngồi vào ghế đối diện anh. Anh đưa ra một cốc Americano ấm áp. Ha Yeon thích uống một tách Americano ấm vào buổi sáng sau khi ngủ với Tae Wan. Nó dường như luôn là minh chứng cho cô thấy rằng đây chính là Kang Tae Wan mà cô biết.

Ha Yeon nhấp một ngụm và ngước lên. Tae Wan chống cằm khi anh nhìn cô.

“…Anh không định uống cà phê à?”

"Có chứ."

Dù nói vậy nhưng anh vẫn không chạm vào cốc của mình. Bây giờ cô nhìn kỹ hơn một chút thì nhận thấy anh đã đi tắm. Chắc anh chưa dùng máy sấy vì sợ cô tỉnh dậy nên tóc vẫn còn ướt. Cứ như thể Tae Wan vừa bước ra từ một bức ảnh tạp chí vậy.

Lẽ ra mình cũng nên đi tắm trước.

Ha Yeon không cần phải soi gương cũng biết mình trông rất nhếch nhác. Đột nhiên, Tae Wan đưa tay vén một ít tóc ra sau tai cô.

“Không cần tắm đâu, em chỉ cần uống cà phê thôi.”

"Sao anh biết? Em chỉ mới vừa nghĩ đến thôi mà."

Ha Yeon kinh ngạc nhìn anh.

“Anh chỉ nghĩ là có thể em đang nghĩ đến điều đó.”

"Tuyệt thật."

Ha Yeon nhấp thêm một ngụm cà phê.

“Anh thường có thể biết em đang nghĩ gì. Mặc dù vậy, radar của anh đã có chút trục trặc trong một khoảng thời gian.”

Tae Wan mỉm cười. Cô gần như đứng hình vì nụ cười sảng khoái của anh. Trái tim cô rung động trước lời nói giản dị của anh. Như thể anh đang nói với cô rằng thời gian đã dừng lại trong mối quan hệ của họ đang dần dần trôi trở lại vậy.

“Sao anh biết được chỗ của em?”

“Anh đã liên lạc với Yul Hee và hỏi cô ấy.”

Yul Hee là một người bạn khác của Ha Yeon. Cô ấy đã đến nhà cô dự tiệc tân gia cách đây không lâu và biết địa chỉ của cô.

“Cô ấy biết chúng mình đã chia tay nên không dễ để thoát khỏi cô ấy.”

Ha Yeon nghiêng đầu.

“Không dễ chút nào, nhưng sau khi anh liên tục cầu xin cô ấy, cuối cùng cô ấy cũng chịu nói cho anh.”

"Em hiểu rồi."

Ha Yeon gật đầu. Bây giờ cô đã biết tại sao tối qua Yul Hee lại gọi cho cô. Tuy nhiên, cô đang ở cùng Tae Wan nên Ha Yeon không nhận bất kỳ cuộc gọi nào của cô ấy.

“Lịch trình hôm nay của anh như thế nào? Anh vẫn được phép ở lại đây như thế này sao?"

Ha Yeon nhấc cốc của mình lên và hỏi.

“Có lẽ anh không có gì cả.”

"Có lẽ?"

Ha Yeon nghi ngờ hỏi lại. Tae Wan luôn sắp xếp lịch trình hàng ngày của mình để có thể chuẩn bị cho những việc xảy ra. Vì vậy khi anh nói "có lẽ", Ha Yeon thấy rất kỳ lạ. Khi cô nghiêng đầu, Tae Wan đưa tay ra nhẹ nhàng lau khóe miệng cô.

“Sau khi chúng mình chia tay, anh đã không thể nào tập trung được. Có thể anh đã bị loại khỏi bộ phim đang quay. Có lẽ anh đã bị coi là một diễn viên không thể diễn xuất nữa. Anh nghĩ anh sẽ phải nghỉ ngơi một thời gian.”

“...”

“Bây giờ anh đã có chút thời gian, chúng mình có nên đi du lịch không?”

Tae Wan nói như thể đang bàn về người khác. Đôi mắt anh híp lại tinh nghịch.

“Còn điện thoại của anh thì sao?”

"Nó mất rồi. Anh nhớ mình đã dùng nó khi gọi cho Yul Hee, nhưng… anh không chắc đã để nó ở đâu nữa.”

Ha Yeon nhìn anh chằm chằm một lúc trước khi nhấc điện thoại trên bàn lên và đưa cho anh.

“Không được, hãy gọi cho quản lý của anh. Hỏi anh ấy lịch trình hôm nay thế nào. Nói với anh ấy là anh sẽ đi làm lại.”

Tae Wan chỉ nhìn cô trong im lặng.

“Anh nói rằng anh muốn thành công, nhưng mà anh cũng luôn thích công việc này. Em không nghĩ anh hành động như vậy là đúng. Em cảm thấy tồi tệ vì cảm thấy như tất cả đều là lỗi của em vậy.”

Giọng Ha Yeon nhỏ dần.

Ha Yeon biết rằng Tae Wan thích trở thành một diễn viên và anh đã cố gắng hết sức khi đến với sự nghiệp này. Ngay cả khi không có lịch quay, anh vẫn đến gặp các diễn viên tiền bối khác.

Anh học hỏi từ các tiền bối của mình, gặp gỡ thầy dạy diễn xuất và khi không làm những việc đó, anh sẽ xem một bộ phim điện ảnh hoặc một bộ phim truyền hình khác và học cách diễn xuất.

Cô biết rằng anh đã đạt được thành công là nhờ vào sự chăm chỉ và luyện tập của mình. Cô không muốn nhìn thấy anh hủy hoại sự nghiệp mà anh đã gây dựng chỉ vì cô. Nhìn Ha Yeon, Tae Wan chậm rãi gật đầu.

"Được rồi. Anh không muốn làm em lo lắng. Đổi lại, khi anh gặp anh quản lý xong, bọn mình hãy hẹn hò nhé.”

"Hẹn hò? Ở nhà xem phim?”

Ha Yeon bắt đầu coi thử xem những bộ phim nào cô đang có sẵn ở nhà.

“Bọn mình đi đến rạp chiếu phim đi.”

"...Hở?"

Đầu Ha Yeon choáng váng.

“Có một bộ phim anh muốn xem. Có vẻ như nó rất thú vị.”

Tae Wan nói với vẻ mặt kỳ lạ.

“Rạp chiếu phim quá nguy hiểm. Mọi người chắc chắn sẽ nhận ra anh, và…”

Ha Yeon nói với giọng lo lắng nhưng Tae Wan đã cắt ngang. Đôi mắt anh dán vào tách cà phê rồi ngước lên nhìn cô. Chúng tỏa sáng lấp lánh.

“Anh nhận ra đã hai năm kể từ lần cuối bọn mình đi xem phim rồi.”

“...”

“Bọn mình đã không thể đi kể từ khi anh ra mắt. Và cũng không thể đi du lịch và anh không nhớ chúng ta đã từng cùng nhau đến quán cà phê. Chỉ trong xe hoặc là ở nhà. Em có biết anh đã hối hận nhiều đến mức nào không?”

Vì yêu anh nên Ha Yeon phải nhốt mình ở nhà. Anh nhận ra rằng đó là điều dĩ nhiên với công việc của anh, nhưng nó đã trở thành điều cô phải chịu đựng.

“Anh không làm gì cả khi ở nhà và đợi một cú điện thoại từ em. Một phút tưởng chừng như mười năm.”

“...”

“Và có lẽ em đã cảm thấy như vậy mỗi ngày.”

Đôi mắt của Tae Wan trở nên tối sầm.

“Và đó là lúc anh nhận ra. Chúng ta đã hẹn hò được hơn mười năm, nhưng nó thậm chí còn không bằng ba năm. Bây giờ chúng ta đừng trốn tránh nữa. Hãy làm tất cả những gì chúng ta muốn làm đi.”

"Nhưng mà…"

Vẻ mặt của Ha Yeon trông có vẻ nghiêm trọng. Một diễn viên độc thân chỉ có thể duy trì sự nổi tiếng của mình nếu cứ như vậy. Công ty của anh chắc chắn sẽ đề nghị như vậy, và cũng có thể một trong những hợp đồng của anh có điều khoản cấm anh dính vào bất kỳ tin đồn yêu đương nào.

“Bây giờ anh muốn nhìn thấy em hạnh phúc.”

Tae Wan lên tiếng. Nghe thấy lời anh nói, những suy nghĩ choáng váng trong đầu cô bay đi. Ha Yeon nhìn anh bằng ánh mắt im lặng. Tae Wan lại mở miệng.

“Đừng lo lắng về người khác nữa. Hãy tập trung vào bọn mình thôi.”

“...”

“Chỉ tập trung vào Kang Tae Wan của Na Ha Yeon và Na Ha Yeon của Kang Tae Wan.”

Đôi mắt anh vẫn kiên định. Cô có thể thấy anh đã suy nghĩ rất nhiều về điều này. Vì vậy, Ha Yeon quyết định không lo lắng về nó nữa và chậm rãi gật đầu.

"Được rồi."

Khi nghe câu trả lời của Ha Yeon, Tae Wan nở một nụ cười rạng rỡ. Rồi anh nhấc tách cà phê lên.

Đó là một buổi sáng yên bình.