Chương 27

Khi Ha Yeon lái xe, trong đầu cô tràn ngập suy nghĩ.

Còn người quản lý của anh thì sao? Anh ấy có biết chuyện này không? Tae Wan đã nói gì với anh ấy? Có ai khác nhìn thấy anh không?

Trong đầu cô chỉ còn những lo lắng về Tae Wan. Nhưng cô không thể nói được một lời nào. Tae Wan đang nhìn chằm chằm vào một bên mặt cô. Như thể anh đang đợi cô nói điều gì đó.

Cô đậu xe ở một bên đường hẻo lánh. Những chiếc lá khô của hàng cây ven đường rơi xuống đất kêu xào xạc. Những chiếc lá va vào ô tô và rơi xuống. Họ tránh khỏi những con mắt tò mò. Đó là một nơi cô đơn nhưng xinh đẹp.

"Tại sao anh lại hành động như thế này? Không giống anh.”

Ha Yeon nói với giọng khô khốc khi cô nhìn thẳng về phía trước.

“Đây là cách duy nhất anh có thể nhìn thấy em.”

“...”

“Em đã chuyển đi và đổi số điện thoại.”

Ha Yeon im lặng. Để quét sạch tàn dư của Tae Wan, cô đã chuyển ra khỏi căn hộ như thể đang chạy trốn. Cô thậm chí còn thay đổi số điện thoại của mình. Cô ghét việc phải chờ đợi cuộc gọi của Tae Wan.

Nhưng nếu anh đã biết điều này, điều đó có nghĩa là anh đã cố gắng đến căn hộ của cô và gọi cho cô. Vì lý do nào đó, cô cảm thấy nhẹ nhõm. Như thể đó là bằng chứng cho thấy cô không phải là người duy nhất đang yêu.

"Vậy thì sao?"

Tuy nhiên, Ha Yeon lại lạnh lùng nói. Như thể việc cô chuyển đi và đổi số chẳng liên quan gì đến anh.

“Trong một tháng chúng ta xa nhau, anh đã nghĩ về điều đó rất nhiều lần. Nhưng dù có cố gắng bao nhiêu thì anh cũng không thể hiểu được.”

“...”

“Lý do chúng ta chia tay.”

Giọng anh trầm trầm. Anh vốn nghĩ sẽ đi gặp Ha Yeon khi tìm ra lý do. Tuy nhiên, thời gian trôi qua mà anh vẫn chưa tìm thấy. Anh có đánh rơi Ha Yeon ở đâu đó như Jae Won đã nói hay không? Anh tự hỏi. Không, anh đã ôm chặt lấy Na Ha Yeon khi chạy về phía trước. Không, anh đã sống vì Na Ha Yeon. Để cô không phải cúi đầu vì anh.

Vì vậy anh không tài nào hiểu được tại sao họ lại phải chia tay. Anh không thể tìm thấy bất cứ lý do nào.

“Nếu em nói cho anh biết đó là gì, anh sẽ sửa nó. Anh không biết nó là gì, nhưng anh sẽ thay đổi, nên… Xin em hãy suy nghĩ lại đi.”

Giọng Tae Wan thắt lại vì xúc động. Ha Yeon từ từ quay đầu lại.

“Nếu sau một tháng mà anh không tìm ra được thì kể cả em có nói thì anh cũng không hiểu.”

“Anh có thể hiểu.”

Tae Wan quay đầu lại và nhìn cô.

“Em đã nói với anh rồi. Em không đủ tự tin để tiếp tục yêu anh.”

Cho dù hôm nay cô có thể vượt qua, cô cũng không có đủ tự tin để chịu đựng vào ngày mai. Và cô không muốn nhìn tình yêu phai nhạt.

"Vậy thì tại sao?"

Giọng anh sắc bén. Anh tiếp tục với giọng giận dữ.

“Chúng ta gặp nhau khi có thời gian. Anh đã cho em một nơi mà em có thể sống thoải mái. Anh chưa bao giờ quan tâm đến người phụ nữ khác, và anh chỉ nhìn mỗi em. Cuối cùng anh cũng có thể để cho em làm bất cứ điều gì em muốn, vậy thì tại sao em lại chia tay với anh? Em cần thêm gì nữa sao? Anh đã nói với em rằng anh sẽ làm bất cứ điều gì em yêu cầu mà! Anh có thể cho em mọi thứ anh có, vậy thì tại sao…?! Tại sao chúng ta lại chia tay?!”

Anh nói với giọng khàn khàn khi cảm xúc trào dâng trên môi.

“Tae Wan.”

“Đừng có gọi tên anh như vậy.”

Cô nói như thể đang cố an ủi anh. Ha Yeon thở dài. Một sự im lặng hoang vắng bao trùm trong xe.

Chúng ta ở cùng một không gian và hít thở cùng một bầu không khí, nhưng tại sao lại có cảm giác như chúng ta đang ở những thế giới khác nhau?

Ha Yeon siết chặt trái tim cô đơn của mình và mở miệng.

"Anh cảm thấy cần phải có trách nhiệm với em."

"Nó thì có sao?"

Tae Wan lạnh lùng hỏi lại. Anh không thấy có vấn đề là gì.

“Đó là tất cả những gì anh còn níu kéo lại. Nghĩa vụ. Anh không thể để em rời đi vì em là người đã ở bên anh khi anh trải qua thời điểm khó khăn nhất.”

"Không phải."

Vẻ mặt Ha Yeon trở nên buồn bã khi nghe lời phủ nhận của Tae Wan. Dù anh không nói nhưng cô cũng có thể nghe thấy. Cô có thể nhìn thấy. Khi anh nói với cô điều đó không phải sự thật, một bên lông mày của anh giật giật. Cô ghét nhìn thấy biểu cảm chỉ xuất hiện khi anh nói dối.

Cô biết Tae Wan có tinh thần trách nhiệm cao. Anh cũng hận bố mẹ đã bỏ rơi anh và chỉ để lại một khoản nợ lớn. Ngay cả khi nghĩa vụ đó có đẩy anh vào con đường mà anh không muốn đi.

Và bây giờ, Na Ha Yeon là một trong nhiều việc mà anh cảm thấy phải chịu trách nhiệm. Đó không phải là tình yêu. Đó là nghĩa vụ.

Anh muốn trả ơn cô vì tất cả những gì cô đã trải qua khi anh gặp khó khăn. Nếu không thì tại sao anh lại nói "Cuối cùng thì anh cũng có thể để em làm bất cứ điều gì em muốn" cơ chứ?

"Anh nhớ em nhiều đến nỗi anh không thể chịu đựng được nữa. Hãy quên chuyện đã xảy ra và bắt đầu lại từ đầu nhé.”

Nếu anh nói những lời này. Nếu anh nói "Anh vẫn thích em", có lẽ cô sẽ dao động.

Cuối cùng em lại trở thành một nghĩa vụ với anh.

Ha Yeon cảm thấy mắt mình ngấn lệ và nắm chặt tay lái. Sợi dây cuối cùng trong trái tim cô cuối cùng cũng đứt.

Ha Yeon liếc nhìn Tae Wan.

“Em có nên nói thật không?”

“...”

“Tae Wan, em… em mệt.”

Giọng Ha Yeon vang lên trong chiếc xe im lặng.

“Nếu em thành thật hơn nữa thì… em cô đơn. Thậm chí còn hơn những lúc em chỉ có một mình nữa.”

Như không ngờ cô sẽ nói ra điều này, khuôn mặt cau có của Tae Wan đột nhiên trở nên trống rỗng. Anh quên mất điều mình muốn nói. Cô còn cô đơn hơn cả khi ở một mình? Anh không nghĩ cô sẽ nói ra những điều như thế này.

“Ở bên cạnh anh khiến em không vui vẻ.”

Nói xong những lời này, Ha Yeon quay đầu lại nhìn thẳng vào anh. Đôi mắt tĩnh lặng của cô bắt đầu rưng rưng nước mắt.

Sau khi chia tay, cô không hề rơi một giọt nước mắt nào. Bất cứ khi nào cảm thấy nước mắt trào ra, cô sẽ nhắm mắt lại cho đến khi cảm giác đó biến mất.

Nhưng ngay lúc này, trong khoảnh khắc cô hết sức muốn giữ chúng lại, chúng lại chảy ra. Chỉ sau khi nói những lời này cô mới nhận ra. Rằng tình yêu này thật mệt mỏi.

Mối tình nguội lạnh này, mối quan hệ mà cô phải chịu đựng, thấy mình trở thành gánh nặng cho Tae Wan.

"Đó là lý do."

“…Ha Yeon à.”

Tae Wan cuối cùng đã bình phục và định nói với cô điều gì đó.

“Để em đi đi, Tae Wan.”

Cô nhanh chóng cắt lời anh.

“Không phải vì anh đã làm gì hay em đã làm gì. Cả hai chúng ta đều đã cố gắng hết sức. Chỉ là… tình yêu của chúng ta đã đến hồi kết.”

“...”

“Vậy nên cứ kết thúc chuyện này ở đây đi. Xin anh."

Để giữa chúng ta chỉ còn lại những kỷ niệm đẹp đẽ. Cô không muốn thấy họ bám lấy nhau một cách ngu ngốc nữa.

Sau khi nói xong điều muốn nói, Ha Yeon cụp măt xuống. Tae Wan khép đôi môi đang hé mở của mình lại. Không có lời nào vang lên nữa. Anh chợt cảm thấy như mọi thứ đã dừng lại. Thời gian. Cơn gió. Hơi thở của họ.

Trong im lặng, nước mắt Ha Yeon rơi xuống thành ghế. Tae Wan siết chặt nắm tay. Trước đây, nếu có chuyện gì xảy ra khiến Ha Yeon khóc, cô luôn khóc trước mặt anh. Sau đó việc của anh là kéo cô vào lòng và an ủi cô.

Và nói với cô rằng mọi thứ đều ổn. Rằng nếu cô gặp khó khăn, anh sẽ luôn ở bên bảo vệ cô.

Nhưng lúc này, anh lại không biết phải làm gì. Ha Yeon đã khóc vì anh.

Vì đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Việc chúng ta trở nên như thế này đối với anh thật không có lý chút nào…

Tae Wan nhìn đi nơi khác. Anh không thể chịu đựng được khi thấy cô khóc nữa và lấy tay che mắt mình.