Chương 28

Tae Wan mở cửa và trở về nhà. Anh lảo đảo bước vào trong và dựa lưng vào tường. Anh đã hoàn toàn say khướt.

Dựa vào tường, anh khó khăn bước vào bên trong. Tay anh lần tìm trên tường trước khi tìm thấy công tắc. Tách. Với âm thanh đó, đèn bật sáng và chiếu sáng căn hộ.

Khi nhìn thấy căn hộ hoàn toàn trống rỗng, Tae Wan cuối cùng cũng nhận ra mình đã đến nhầm căn hộ. Ổ khóa và mật khẩu giống nhau, và vì anh thường xuyên đến đây nên cuối cùng anh lại đến căn hộ cũ của Ha Yeon.

Dù chỉ cách nhau một tầng nhưng mỗi khi uống rượu, anh luôn thấy bản thân quay lại đây. Có lẽ là vì anh ngủ ở đây thường xuyên hơn nhiều so với ở căn hộ của mình. Có lẽ vì anh đã coi nơi này là nhà của mình.

Tae Wan loạng choạng đi vào phòng khách và ngồi xuống sàn. Anh dựa lưng vào tường và nhắm mắt lại.

Hôm nay anh đã không thể quay những cảnh của mình một cách đàng hoàng. Anh đã bị mắc kẹt ở câu "Được rồi. Chia tay đi." trong hai ngày qua. Tuy nhiên, hôm nay anh đã thành công nói ra điều đó.

Giọng anh nghe như thể đang đọc sách giáo khoa, nhưng họ chấp nhận vì không còn nhiều thời gian. Tae Wan thậm chí còn không kiểm tra màn hình để xem mình làm như thế nào. Thậm chí đạo diễn còn không gọi anh đến và hỏi thăm nữa.

Cả hai đều sốc khi thấy mắt anh khô khốc. Dù anh có cố gắng thế nào thì kết quả vẫn luôn như vậy. Lần đầu tiên, anh bắt đầu nghĩ rằng mình sẽ không thể diễn xuất được nữa.

Khi anh đứng yên với vẻ mặt trống rỗng, trường quay tràn ngập những lời thì thầm.

“Có chuyện gì với anh ấy thế?”

"Anh ấy bị ốm sao? Có vẻ như gần đây anh ấy không thể tập trung vào diễn xuất.”

"Đúng vậy. Cứ như thể anh ấy là một người hoàn toàn khác vậy…”

Những lời thì thầm lọt vào tai anh trước khi biến mất. Người quản lý của anh chạy đến chỗ anh và hỏi: "Cậu có muốn dùng thêm một ít nước mắt giả không? Bình thường cậu rất giỏi cảnh khóc, vậy tại sao cậu lại trở nên như thế này?"

Cuối cùng, Jae Won đã hét lên "cắt" và kéo anh đến một khu vực trống của phim trường.

“Kang Tae Wan! Cậu có còn thực sự muốn tiếp tục con đường này nữa hay không hả? Tôi đã để mặc mọi chuyện trong vài ngày, nhưng tôi cũng có giới hạn của mình chứ! Này! Cậu là một người chuyên nghiệp đấy! Cậu định như thế này bao lâu nữa hả?! Bộ cậu là người duy nhất gặp khó khăn sao? Tại sao cậu lại khiến mọi chuyện phức tạp như vậy hả?”

Không thể chịu đựng được nữa, Jae Won bắt đầu hét lên. Lời nói của ông ấy đáng lẽ phải đυ.ng đến lòng kiêu hãnh của anh, nhưng Tae Wan lại không cảm thấy gì cả. Anh cảm thấy như thể mình đang chìm dưới nước sâu, và mọi lời nói đều mất đi trọng lượng.

“Tìm diễn viên khác đi.”

"...Sao?"

"Sa thải em đi. Em từ bỏ.”

Lời nói tuôn ra khỏi môi anh.

"...Này, cậu. Này!. Cậu đang nói gì thế hả? Cậu có biết hậu quả của những lời nói đó sẽ lớn đến mức nào không? Cậu nói vậy vì cậu không hiểu hậu quả hay sao?”

Sự tức giận của Jae Won nhanh chóng chuyển thành sự bất ngờ. Ông ấy đỡ trán. Nếu bây giờ họ thay thế diễn viên, dự án của họ sẽ bị trì hoãn và sẽ tốn rất nhiều chi phí.

Họ có thể yêu cầu công ty quản lý của Tae Wan chi trả chi phí nhưng điều này sẽ hủy hoại hình ảnh và danh tiếng của Tae Wan.

"Em xin lỗi."

“Này, cậu không định gặp lại tôi nữa à? Cậu định từ bỏ nghề diễn viên sao?”

“...”

Khi Tae Wan không nói gì, Jae Won nhìn lên với vẻ khó tin.

“Cậu thật sự…”

"Em xin lỗi."

Tae Wan cúi chào Jae Won và bắt đầu bước ra khỏi trường quay.

“Nếu bây giờ cậu rời đi, tôi sẽ coi như cậu đã chết rồi đó! Này! Cái thằng kia!"

Jae Won hét lên nhưng bước chân của Tae Wan không hề chậm lại. Quản lý của Tae Wan, người đang lo lắng theo dõi, đã đuổi theo nhưng không thể bắt kịp.

Sau khi lên xe và lái ra khỏi trường quay, Tae Wan đã uống rất nhiều rượu rồi trở về nhà. Không, anh định trở về nhà nhưng thay vào đó anh lại đến căn hộ của Ha Yeon.

Điện thoại của anh ở trên sàn tiếp tục rung lên, là người quản lý của anh. Ngay cả giám đốc công ty của anh cũng đã gọi điện. Có vẻ như Jae Won đã liên lạc với họ. Khi anh không trả lời điện thoại, điện thoại của anh tràn ngập tin nhắn.

[Cậu ở đâu? Hãy gặp nhau đi.]

Sau khi đọc tin nhắn của anh quản lý, Tae Wan tắt điện thoại. Thế vẫn chưa đủ nên anh đẩy điện thoại ra xa. Xung quanh anh im lặng.

"Tại sao…"

Anh thì thầm với giọng khe khẽ trong khi ôm lấy trán mình. Với tình hình như thế này, anh sẽ không bao giờ có thể diễn xuất được nữa.

Diễn xuất là một trong những tài năng của anh. Nhưng hiện tại, mặc dù anh không thể diễn được nữa, nhưng anh cũng không có cảm giác gì.

Anh nhắm hờ mắt lại. Nhưng ngay cả khi mở ra, tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là hình bóng Ha Yeon đang khóc.

Em mệt.

Anh nhìn Ha Yeon thốt ra những lời này khi cô ngã gục trước anh.

Anh sẽ không để em mệt mỏi nữa.

Anh không thể nói ra câu đó. Bởi vì anh không hề biết cô ấy đã mệt mỏi suốt thời gian qua. Anh không biết mình có thể làm gì để cô không cảm thấy mệt nữa. Mặc dù họ nói cùng một ngôn ngữ nhưng anh cảm thấy họ không thể hiểu nhau.

Tae Wan bám chặt vào sàn để có thể đứng dậy nhưng lại trượt xuống lần nữa. Trước đây cũng có lúc giống như thế này.

Nhưng lúc đó, có một chiếc ghế sofa mềm mại để đỡ anh đứng dậy. Bây giờ, phần cơ thể bị đập xuống sàn của anh bắt đầu đau nhức. Sau khi ngồi xuống, anh liếc nhìn khoảng không trước mặt.

Lúc đó, anh đã ngã xuống ghế sofa và tựa vào người Ha Yeon. Cô trông ngạc nhiên một lúc trước khi cười và hỏi anh "Anh ổn chứ?" Cô vừa mới tắm xong, khuôn mặt sạch sẽ trông thật đáng yêu. Thế là anh đặt một nụ hôn lên môi cô.

“Sao đột nhiên anh lại như thế này?”

Ha Yeon hỏi với vẻ mặt tươi cười. Đôi môi đỏ mọng của cô ấy thật đáng yêu. Anh thích nhìn cô như thế này đến nỗi môi anh liên tục rơi xuống làn da cô.

Một tiếng cười khúc khích nhẹ phát ra từ giữa môi họ. Môi anh nhột nhột. Trái tim đang đập rộn của anh lại càng ngứa ngáy hơn.

Một làn gió nhẹ ùa vào qua cửa sổ hé mở. Những nơi da họ chạm vào đều cảm thấy nóng bỏng. Những nụ hôn nhẹ nhàng của họ nhanh chóng bắt đầu sâu hơn.

Lưỡi họ quấn vào nhau và bàn tay Tae Wan tự nhiên luồn vào dưới áo phông của Ha Yeon. Ha Yeon khẽ giật mình một chút trước khi cô vòng tay qua cổ anh.

Họ làʍ t̠ìиɦ trên ghế sofa. Đó là lần đầu tiên họ ân ái trên ghế sofa kể từ khi cô chuyển đến. Cô nói với anh rằng cảm giác thật kỳ lạ vì họ không ở trên giường. Tae Wan thấy Ha Yeon dễ thương đến mức họ không rời khỏi ghế sofa ngày hôm đó.

Ký ức vẫn còn rất rõ ràng, nhưng đồ vật đã không còn nữa. Tae Wan ngã xuống sàn và nhắm mắt lại.

Anh vẫn yêu cô bằng tất cả những gì anh có. Nhưng Ha Yeon nói với anh rằng tình yêu của họ đã kết thúc. Tae Wan tự hỏi tình yêu là gì.

Tình yêu đối với Ha Yeon là gì? Và tình yêu đối với anh là gì…

Anh vẫn chưa hiểu.

Yêu. Anh tưởng đó là câu trả lời, nhưng giờ anh nhận ra đó chỉ là một câu hỏi.