Chương 26

Sau khi làm xong, Ha Yeon rời khỏi phòng chuẩn bị. Cô có thể nhìn thấy Tae Wan đang đứng dưới ánh đèn. Anh đã nhìn cô từ lâu, và ánh mắt họ chạm nhau.

Khi cô bước tới chỗ anh, ánh mắt anh không hề rời khỏi cô. Điều gì sẽ xảy ra nếu các nhân viên bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn? Ánh mắt của anh rõ ràng đến mức khiến Ha Yeon không khỏi lo lắng.

Ha Yeon dừng lại khi cô đứng bên cạnh anh.

“Được rồi, đứng gần nhau hơn một chút. Hôm nay chúng ta sẽ chụp phong cách hơi gợi cảm. Sao hai người không bắt đầu bằng cách thực hiện bất kỳ tư thế nào mình muốn đi.”

Theo lời của đạo diễn, Ha Yeon vừa định thả lỏng cơ thể cứng đờ của mình thì đột nhiên cô cảm thấy có ai đó bước tới phía sau và đặt tay lên hông cô. Cô không cần quay đầu cũng biết đó là tay của Tae Wan. Anh ngồi xuống những chiếc hộp gỗ được bày làm đạo cụ.

Trán anh tựa lên vai cô.

Không nặng nhưng cũng đủ để cô biết rằng nó ở đó.

Ha Yeon cảm thấy hơi mơ hồ.

Anh luôn dựa vào cô như thế này bất cứ khi nào anh gặp phải điều gì đó khó khăn. Sau khi tang lễ của bà anh kết thúc. Quãng thời gian lúc vai diễn bị tước đoạt khỏi anh mà không có lý do.

Anh sẽ dựa vào cô như thế này và thở dài thật sâu. Sau đó, anh sẽ ngẩng đầu lên và nở một nụ cười rạng rỡ với cô và nói, "Đã sạc xong."

Mỗi lần anh làm vậy, cô đều đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt tóc anh. Cô nhìn vào mắt anh một lúc lâu trước khi áp môi mình vào môi anh. Bởi vì cô muốn chia sẻ sự ấm áp của mình với anh thay vì dành cho anh những lời an ủi. Điều cả hai cần là sự ấm áp hơn.

Như thể biết được, anh sẽ bám lấy cô. Ha Yeon sẽ loạng choạng lùi lại và ôm chặt lấy anh. Sau đó anh sẽ vùi người sâu hơn. Như thể cô là nơi yên bình duy nhất của anh. Ngay cả khi điều đó quá sức chịu đựng, cô vẫn sẽ tiếp tục nhận vòng tay của anh chừng nào anh còn cần đến.

Làn da của anh, hơi thở của anh, trái tim đang đập của anh…

Khi ký ức mờ dần, cơn đau nửa đầu của cô lại quay trở lại. Cô nhận ra rằng mình đã giẫm phải mảnh thủy tinh mà Ji Yoon đã nói đến.

“Anh Kang Tae Wan, trông ổn đấy, nhưng hãy ngẩng đầu lên một chút. Anh cần phải cho chúng tôi thấy khuôn mặt của anh.”

Đạo diễn lên tiếng, không thể im lặng được nữa. Tae Wan miễn cưỡng ngẩng đầu lên.

“Cô Ha Yeon, hãy làm cho tư thế của cô trông tự nhiên hơn một chút nhé.”

Sau khi nghe lời nhận xét của đạo diễn, Ha Yeon cuối cùng cũng thả lỏng tư thế của mình. Cô quàng tay qua vai Tae Wan. Dù đã chạm vào anh nhiều lần nhưng cô vẫn có cảm giác như lần đầu tiên. Đầu ngón tay cô căng thẳng. Đột nhiên, Tae Wan rúc sâu hơn vào vòng tay cô.

“Mm, mọi thứ đều ổn, nhưng… anh Tae Wan, biểu cảm của anh có vấn đề gì vậy?”

Đạo diễn nghiêng đầu.

“Tôi nên nói thế nào đây…Thật quá buồn. Mùa xuân đang đến mà trông anh nghiêm trang quá.”

Một số nhân viên cười khúc khích trước lời nói của đạo diễn. Tuy nhiên, Ha Yeon và Tae Wan không hề nở một nụ cười nào.

Tách~

Âm thanh của máy ảnh lấp đầy khung cảnh im lặng. Trong suốt buổi chụp ảnh, Tae Wan không hề buông cô ra dù chỉ một lần. Bất cứ khi nào Ha Yeon cố gắng tạo khoảng cách giữa họ, anh sẽ nghiêng người về phía cô.

Sau một vài bức hình, Tae Wan tóm lấy Ha Yeon và xoay người cô lại. Bây giờ họ mặt đối mặt. Cô thấy mặt anh tiến lại gần cô.

Tae Wan duỗi tay ra và đặt chúng lên vai cô. Rồi anh tựa trán mình vào trán cô. Các nữ nhân viên đưa tay lên môi trước tư thế táo bạo của anh.

Ha Yeon ngước lên nhìn anh. Đôi mắt đen của anh chứa đựng vô số suy nghĩ. Trước đây, Ha Yeon có thể nhận ra điều anh muốn nói chỉ bằng một cái nhìn, nhưng bây giờ, cô không thể đọc được bất cứ điều gì.

Đó là lúc Ha Yeon nhận ra rằng cô đã quên mất ngôn ngữ giữa họ.

* * *

“Hôm nay làm việc tốt lắm.”

Buổi chụp hình kết thúc sau ba giờ. Khi Ha Yeon chuẩn bị về nhà, cô bước tới chỗ đạo diễn. Anh ta cho cô xem những bức hình họ đã chụp ngày hôm nay.

Đạo diễn không khỏi khen ngợi cô. Anh ta nói rằng tất cả các bức hình đều rất tuyệt. Ha Yeon nửa cười nửa nhíu mày khi nhìn vào màn hình. Sau khi kiểm tra những bức hình cá nhân của cô, cô kiểm tra đến những bức ảnh chụp cùng với Tae Wan. Tae Wan trong ảnh đang tựa trán vào vai cô.

Anh đang có một khoảng thời gian khó khăn. Thật sự rất khó khăn.

Cơ thể anh thể hiện những lời này trong bức hình. Ha Yeon vô thức siết chặt nắm tay của mình.

“Buổi chụp hình thực sự diễn ra tốt đẹp. Làm tốt lắm."

Ha Yeon dồn hết sức lực để rời mắt khỏi màn hình. Cô chào đạo diễn một lần nữa.

“Những biểu cảm cô đơn rất phù hợp với chủ đề ngày hôm nay… nhưng tôi nghĩ lần sau tôi muốn chụp cùng một biểu cảm đó với một chủ đề khác. Thật kỳ lạ, nhưng khi tôi nhìn thấy cô Ha Yeon, rất nhiều ý tưởng hiện lên trong đầu tôi. Tôi thích điều đó ở cô. Điều tôi đang muốn nói là đó là lý do cô là một người mẫu nổi tiếng.”

Ha Yeon cảm ơn đạo diễn đã đánh giá cao. Một nhân viên bước tới chỗ họ với hai chiếc cốc.

“Uống một cốc trà trước khi đi. Thời tiết bên ngoài rất lạnh. Hãy uống chút trà và sưởi ấm trước khi rời đi.”

Ha Yeon nhận lấy chiếc cốc mà đạo diễn đưa cho cô. Đó là một mùi hương quen thuộc. Trà xanh. Cô không uống trà xanh. Cô uống cà phê thì ổn, nhưng nếu uống trà xanh, tim cô sẽ đập rộn ràng cả ngày và cô sẽ không thể suy nghĩ sáng suốt được. Thậm chí cô sẽ không ngủ được vào ban đêm. Bất cứ khi nào đi ăn ngoài, cô đều kiểm tra xem trà xanh có được dùng làm nguyên liệu hay không.

“Ừm, ngon quá. Cô không định uống à?”

Khi đạo diễn thúc giục, Ha Yeon không thể từ chối và nhấc chiếc cốc lên. Cô dự định chỉ đặt môi mình lên thành cốc để thể hiện rằng cô chấp nhận sự chân thành của anh ta. Nhưng trước khi chiếc cốc chạm vào môi cô, nó đã biến mất. Mùi hương quen thuộc mà cô đã ngửi thấy suốt ba giờ qua xộc thẳng vào mũi cô. Đôi mắt của đạo diễn đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó bên cạnh cô.

“Cô Na Ha Yeon không thể uống trà xanh được.”

Tae Wan cầm lấy chiếc cốc và lên tiếng.

“Ờ… thật sao? Tôi xin lỗi. Nhưng làm sao anh Kang Tae Wan biết được điều đó?”

Đạo diễn lắp bắp hỏi.

“Tôi là fan của cô Na Ha Yeon.”

“A, thật sao?”

Đạo diễn có vẻ ngạc nhiên. Anh ta quan sát sự lúng túng giữa hai người.

Không phải là ngược lại sao?

Điều này dường như được viết trên khuôn mặt của anh ta. Ha Yeon vốn là một người mẫu nổi tiếng nhưng chưa thể so sánh được với mức độ nổi tiếng của Tae Wan. Có điều gì đó dường như không ổn.

“Cảm ơn anh Kang Tae Wan. Tôi cũng là fan của anh.”

Ha Yeon trả lời một cách cứng nhắc khi cô nhìn Tae Wan. Cô nhìn thấy lông mày anh khẽ giật giật. Biểu cảm đó chỉ xuất hiện trên khuôn mặt anh khi cảm xúc của anh bị tổn thương.

“Đạo diễn, tôi sẽ gặp anh vào lúc khác. Cảm ơn anh.”

Ha Yeon nhẹ nhàng chào anh ta rồi quay đi. Cô vừa mở cửa ra khỏi studio thì một cơn gió lạnh ập vào người cô.

Cô bước tới xe của mình và ngồi vào ghế lái. Ngay khi cô vừa khởi động động cơ, cửa bên hành khách mở ra. Là Tae Wan. Anh ngồi vào trong như thể đó là chiếc xe của chính mình vậy.

"Anh đang làm gì vậy?"

Ha Yeon nhìn xung quanh. May mắn thay, cô đậu xe ở một góc nên không nhân viên nào nhìn thấy anh.

"Lái xe đi."

Anh nhìn về phía trước khi ra lệnh cho cô.

“Kang Tae Wan.”

“Nếu em không muốn, chúng ta có nên nói chuyện ở đây không?”

Tae Wan quay đầu lại và nhìn cô. Khuôn mặt anh nói với cô rằng anh không quan tâm liệu mọi người có nhìn thấy họ hay không. Thấy mọi lý trí đã sớm rời bỏ khỏi đầu anh, Ha Yeon lặng lẽ cho xe ra khỏi bãi đỗ rồi phóng đi.

“Vậy thì hãy cúi đầu xuống. Đừng để người khác nhìn thấy anh.”

Ha Yeon nói với giọng lạnh lùng khi xoay vô lăng.