Chương 23

Tae Wan đắp chăn cho Jae Won đang ngủ say, rồi nhìn ông ấy.

Cách đây vài năm, Tae Wan đã tình cờ nghe được tin Jae Won đã ly hôn. Jae Won cư xử như thể ông ấy không quan tâm, nhưng ông ấy đã rơi vào tình trạng suy sụp trong một thời gian. Hôm nay, Tae Wan đã được nghe toàn bộ câu chuyện.

Vợ Jae Won là người đầu tiên đề nghị ly hôn. Jae Won đã cố gắng hết sức để thay đổi ý định của vợ mình nhưng ông nói với Tae Wan rằng vợ ông ấy vẫn kiên quyết.

Khi vợ yêu cầu ông đồng ý ly hôn và khẳng định rằng mình thậm chí không cần bất kỳ khoản tiền cấp dưỡng nào từ ông, Jae Won nhận ra rằng ông không thể giữ vợ mình lại được nữa. Ông nhận ra rằng điều duy nhất bản thân có thể làm lúc này là hoàn tất thủ tục cuộc ly hôn. Và các con của ông cũng sống với vợ.

“Nuôi dạy con cái chẳng ích gì. Nếu tôi không liên lạc với chúng trước, thì chúng còn không quan tâm đến việc tôi còn sống hay không. Tôi nói với chúng là tôi bị ốm, chúng nó lại bảo tôi đến bệnh viện gần nhà. Và khi tôi nói rằng tôi đang quay một bộ phim truyền hình mới, chúng chỉ yêu cầu tôi gửi cho chúng chữ ký của các diễn viên trên trường quay… Ha. Và chúng còn không muốn nhận được chữ ký trực tiếp. Thay vào đó, chúng nhờ tôi gửi đến cho chúng. Bởi vì tất cả đều bận rộn… Bọn chúng thì có thể bận đến mức nào cơ chứ…? Tôi chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt của các con thôi mà.”

Đôi mắt Jae Won trở nên ươn ướt khi nói những lời này. Sau khi say khướt, ông ấy lấy điện thoại ra và bắt đầu xem ảnh các con mình trên trang mạng xã hội của chúng.

“Khi sống với họ, tôi đã không nhận ra là mình luôn bận rộn. Tôi đã không nhận ra rằng bản thân thật may mắn khi được nhìn thấy chúng lớn lên, chứng kiến

vợ tôi già đi…”

Nước mắt ông ấy rơi xuống trong lúc cất lời nói. Đây là lần đầu tiên Tae Wan thấy Jae Won khóc. Anh lặng lẽ đổ rượu soju vào chiếc cốc trống rỗng của Jae Won.

“Những khoảnh khắc tưởng chừng như không quan trọng lại là những khoảnh khắc quý giá nhất…”

Ông ấy tiếp tục lặp lại những lời này. Sau đó ông ấy gục xuống bàn và ngủ thϊếp đi.

Tae Wan nhìn Jae Won đang ngủ say trước khi lặng lẽ rời khỏi tòa nhà. Anh ngồi xuống chiếc ghế dài trước tòa nhà và rút điếu thuốc mà anh nhớ mang theo bên mình. Anh đưa nó vào miệng và cắn nhẹ. Một giọng nói mà anh đã quên mất trong giây lát lại hiện lên trong đầu anh.

“Sao anh lại học mấy thứ này trong quân đội cơ chứ? Em không thích mùi thuốc lá. Và nó cũng không tốt cho sức khỏe của anh nữa. Nếu anh không bỏ thuốc lá thì em sẽ không hôn anh đâu.”

Ha Yeon đã nói điều này với anh từ lâu rồi. Lúc đó họ đều ở độ tuổi đôi mươi, và anh nhớ khuôn mặt Ha Yeon không hề tỏ ra khó chịu mà lại tràn đầy vẻ lo lắng. Cái nhíu mày của cô ấy thật dễ thương đến nỗi Tae Wan đã nghĩ sẽ trêu chọc cô ấy lâu hơn một chút, nhưng cuối cùng anh lại nghĩ ngược lại.

Sau ngày hôm đó, điếu thuốc không bao giờ chạm vào môi anh trừ khi anh phải hút thuốc cho một vai diễn hoặc cảnh quay cụ thể. Bởi vì anh sẽ khó khăn hơn rất nhiều nếu không có những nụ hôn của Ha Yeon nên Tae Wan thấy việc bỏ thuốc rất dễ dàng.

Nhớ lại ngày hôm đó, nụ cười hiện lên trên môi Tae Wan trước khi tan biến như làn khói.

Tình yêu rực rỡ, đẹp đẽ đó đã đi đâu?

Miệng anh có vị đắng. Bây giờ họ đã chia tay, không có ai ở bên cạnh bảo anh đừng hút thuốc. Nhưng Tae Wan vẫn không thể nào châm điếu thuốc được. Anh bật bật lửa thêm một lần nữa và cố đưa nó lên đầu điếu thuốc nhưng vẫn không thành công. Bàn tay đang cầm bật lửa của anh rơi xuống.

Anh cảm thấy rằng nếu mình hút thuốc thì đó sẽ là dấu hiệu cho thấy mọi chuyện đã thực sự kết thúc.

Một bóng đen phủ lên khuôn mặt của Tae Wan. Cơn gió mùa đông thổi qua người anh. Trời lạnh nhưng anh không thể di chuyển. Hút thuốc, trở về nhà… Tất cả đều không còn dễ dàng nữa.

"Trời lạnh lắm. Đi nhanh thôi."

Anh nghe thấy giọng nói của ai đó truyền đi trong cơn gió mùa đông. Thông thường, anh sẽ nhanh chóng bỏ đi vì sợ bị người lạ chú ý. Tuy nhiên, Tae Wan vẫn ngồi im như tượng. Anh cảm thấy bây giờ có ai đó nhận ra anh cũng không thành vấn đề nữa.

"Không sao mà. Chúng ta cứ đi chậm thôi. Em thích được nắm tay anh đi dạo trong mùa lạnh.”

"Nhưng mà…"

Anh không có ý định nghe lén cuộc trò chuyện của họ, nhưng xung quanh anh rất yên tĩnh nên anh có thể nghe rõ họ. Người đàn ông thúc giục nhưng người phụ nữ từ chối vì muốn dành nhiều thời gian với nhau hơn.

“Anh không thích ở bên em sao?”

Người phụ nữ thì thầm hỏi.

“Không phải vậy. Anh chỉ lo em sẽ bị cảm lạnh thôi. Tốt nhất là anh nên nhanh chóng kiếm thật nhiều tiền để có thể mua được một chiếc ô tô. Bằng cách đó, chúng ta không cần phải hẹn hò trong thời tiết lạnh giá như thế này nữa.”

Người đàn ông nói với giọng xin lỗi.

“Không, em ổn mà. Chúng ta có thể ở cạnh nhau lâu hơn nếu chúng ta từ từ bước đi cùng nhau. Có gì phải tiếc hả anh? Anh không nghĩ vậy sao?”

Người phụ nữ nói với giọng vui vẻ, nhưng người đàn ông chỉ cười thầm xin lỗi. Cặp đôi tiếp tục thì thầm tình cảm khi họ bước đi xa hơn.

Ha Yeon cũng đã nói điều tương tự bất cứ khi nào anh cảm thấy có lỗi vì không thể làm gì đó cho cô.

“Không cần phải cảm thấy có lỗi đâu."

"Không sao đâu. Chúng ta chỉ cần cùng nhau vượt qua là được.”

“Nhưng em không lạnh. Từ giờ trở đi, bất cứ khi nào chúng ta cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua, chúng ta có thể nhớ chính xác khoảnh khắc này. “Còn nhớ cái lần chúng ta hai mươi ba tuổi và phải đi bộ vì không có tiền đi xe buýt không?” Cứ như vậy đi.”

Na Ha Yeon đã nói với anh như thế này hàng trăm lần.

Cô ấy luôn mỉm cười với anh như thể mọi chuyện đều ổn.

Dựa lưng vào ghế, Tae Wan cắn điếu thuốc. Anh cắn mạnh quá khiến nó bung ra. Mùi thuốc lá tràn ngập miệng anh. Một bóng tối bao trùm trong mắt anh.

Ha Yeon luôn nói với anh rằng cô vẫn ổn nhưng anh luôn cảm thấy lo lắng. Anh không thích nói hay nghe rằng mọi chuyện vẫn ổn.

Có người coi quá khứ cay đắng, nghèo khó của họ là tia sáng soi sáng, nhưng đối với anh, đó là dấu vết tủi hổ.

Anh không muốn để Ha Yeon phải trải qua dù chỉ một phần nhỏ trong số đó. Anh không muốn người mình yêu phải đương đầu với mọi khó khăn với cái danh nghĩa là tình yêu.

Nhưng những việc anh có thể làm cũng có giới hạn, và Ha Yeon đã âm thầm dõi theo anh khi anh trải qua những khoảng thời gian khó khăn đó. Không, là cô ấy đã dẫn đường để có thể đưa anh ra khỏi đó.

Khi bà ngoại qua đời, Ha Yeon đã ở bên cạnh anh ba ngày liền như thể bà là một thành viên trong gia đình của cô ấy. Sảnh tang lễ trống rỗng, không một ai trong số những người còn lại trong gia đình anh đến nhưng Ha Yeon không bao giờ rời xa anh.

Và cô chính là người đã đưa cho anh một phong bì không tên chứa đầy tiền mặt như tiền phúng điếu. Anh đã tức giận và bảo cô đừng làm điều gì như thế này, nhưng Ha Yeon vẫn luôn phủ nhận đó cô cho đến phút cuối cùng.

"Không phải em."

“Vậy thì là ai? Nhìn những người đã đến thì đã quá rõ rồi. Nếu không phải em thì có thể là ai nữa?”

“Đó chắc hẳn là một người nào đó mà anh quen biết. Thực sự không phải em”

Cô tiếp tục lắc đầu phủ nhận. Tae Wan chắc chắn đó là cô, nhưng anh không thể trả lại chiếc phong bì đó cho cô.

Anh không có tiền để trang trải chi phí tang lễ. Số tiền bên trong phong bì chứa đúng số tiền mà anh cần. Chỉ vài năm sau, anh mới phát hiện ra rằng đó là một phần số tiền mà Ha Yeon đã tiết kiệm được từ tiền lương của mình.

Anh tình cờ nhìn thấy cuốn sổ tiết kiệm của cô trong ngăn tủ. Đó là lúc anh biết, vào ngày cuối cùng bà ngoại anh mất, có một khoản tiền được rút ra đúng bằng số tiền trong phong bì.

Sau khi mọi chuyện qua đi, anh không tài nào bỏ chiếc phong bì không tên rỗng đi được. Thay vào đó, anh cất nó sâu trong bàn làm việc của mình. Khi đóng ngăn kéo lại, anh đã đưa ra một lời cam kết.

Anh sẽ không bao giờ trở thành một người như bố mẹ mình. Nếu anh yêu ai đó, anh sẽ không bao giờ để họ phải đau khổ. Anh sẽ để họ tận hưởng cuộc sống theo ý muốn của họ. Anh sẽ không bao giờ để Ha Yeon phải nếm trải cuộc sống khốn khổ cùng cực.

Anh đã dồn hết tâm sức vào công việc. Và như thể đó là phần thưởng cho mọi nỗ lực của anh, tiền bắt đầu chảy vào. Điều đầu tiên anh làm là đặt cọc cho một căn hộ thuê lớn hơn.

Anh hy vọng đây sẽ là ngôi nhà để Ha Yeon có thể sống thoải mái. Ha Yeon đã nhảy cẫng lên vui sướиɠ như thể họ đã mua được nó. Nó chỉ lớn hơn nơi ở trước đó của họ một chút thôi, nhưng cô ấy đã rất hạnh phúc…

Mặc dù cảm thấy mình quá thảm hại trước cô nhưng anh vui vì đã có thể làm được điều gì đó cho cô. Vì vậy, anh đã nở nụ cười trên môi khi chìm vào giấc ngủ những ngày tiếp theo.

Thế là đủ rồi. Chúng ta có thể dành thời gian và phát triển mọi thứ như thế này. Chúng ta có thể sống một cuộc sống ổn định.

Tae Wan hiện đang thuê căn hộ lớn nhưng anh dự định mua một căn hộ thực sự khi họ chuẩn bị kết hôn. Anh hy vọng căn hộ sẽ có một phòng ngủ chính và một phòng cho con cái họ. Anh hy vọng rằng họ sẽ không sống trong cảnh nợ nần.

Và khi đến một thời điểm, anh muốn nắm tay cô đi cùng nhau đi du lịch. Nếu có thứ gì họ muốn ăn, anh không muốn họ lo lắng mà đi thẳng đến nhà hàng. Anh muốn chia sẻ một cuộc sống bình thường, tươm tất với Ha Yeon.

Và trong khoảng thời gian đó anh đã được công nhận và ra mắt với tư cách là một diễn viên phụ…