Chương 22

Jae Won cau mày. Ông ấy là một trong số ít người biết về Tae Wan và Ha Yeon. Nói một cách chính xác hơn, ông không biết gì về Ha Yeon nhưng ông biết Tae Wan đã có bạn gái và đã hẹn hò được một khoảng thời gian khá lâu rồi. Ông ấy tình cờ nghe được Tae Wan nói chuyện điện thoại và phát hiện ra. Taewan đã xin ông giữ bí mật.

Vì vậy, Jae Won thỉnh thoảng hỏi: "Cậu vẫn còn mãnh liệt với cô bạn gái đó chứ?" Và bất cứ khi nào ông hỏi như vậy, Tae Wan đều sẽ đưa ngón tay lên môi và nói, "Suỵt."

Trở thành người nổi tiếng có nghĩa là sẽ bị bao quanh bởi những cám dỗ. Ngay cả trong tình cảnh này, Tae Wan vẫn chỉ đem lòng yêu một người phụ nữ. Jae Won càng thấy điều này đáng ngưỡng mộ hơn, và ấn tượng của ông ấy về Tae Wan càng cao hơn.

"Tại sao? Cậu nói với cô ấy là cậu muốn chia tay sao?”

Cơn giận của Jae Won hoàn toàn biến mất.

"Không."

“Vậy thì cô ấy đã nói sao?”

Jae Won hỏi với vẻ hoài nghi. Sự im lặng của Tae Wan đã trả lời câu hỏi của ông. Tae Wan đưa tay ra và chộp lấy chiếc cốc của Jae Won. Anh uống khoảng một phần ba ly soju trước khi đặt cốc xuống. Những câu trả lời dần hình thành trong đầu Jae Won.

Lý do tại sao Tae Wan lại cư xử lạnh lùng với Na Yeon. Lý do tại sao biểu hiện của cậu ấy lại trống rỗng như vậy.

...Lý do tại sao cậu ấy không thể nói "Được rồi. Chia tay đi."

Nếu đây là lý do thì mình không thể giận cậu ta được nữa.

Jae Won chua chát nghĩ.

“Aigoo, vậy ra cậu cũng là con người ha. Nhìn cái cách cậu luôn chạy về phía trước, tôi cứ nghĩ cậu không phải đó chứ.”

“...”

“Nếu cậu đang ngồi đây như thế này và hủy hoại cuộc đời mình vì nó, vậy tại sao cậu không quay lại và giữ lấy cô ấy đi?”

Jae Won hỏi với giọng mệt mỏi.

“Emi không thể.”

Giọng Tae Wan khô khốc.

"Tại sao lại không? Nếu cậu muốn cô ấy đến vậy thì cậu cần phải giữ lấy cô ấy.”

“Bởi vì em biết cô ấy đã đau khổ thế nào khi nghĩ đến một quyết định như vậy trước khi nói ra những lời đó. Cô ấy không phải là kiểu con gái sẽ dễ dàng nói gì đó mà không suy nghĩ trước.”

“...”

“Cô ấy thực sự muốn chia tay.”

Đôi mắt của Tae Wan dần lấy lại được tiêu điểm. Họ đã hẹn hò được hơn mười năm. Thay vì là "bạn gái" của anh, sẽ chính xác hơn nếu gọi cô ấy là "gia đình". Bởi vì cả hai đều thiếu thốn tình cảm nên họ rất trân trọng trái tim của nhau trong lúc trưởng thành cùng nhau.

Và cũng bởi vì điều này, Tae Wan có thể cảm nhận một cách rõ ràng Ha Yeon đã đau khổ đến mức nào khi nghĩ đến quyết định này trước khi cô nói ra những lời đó. Cô ấy đã dành thời gian để chọn những từ ngữ phù hợp trong số hàng nghìn từ mà cô ấy có thể sử dụng. Và mỗi lần Ha Yeon chọn được một từ, nó sẽ đâm vào trái tim cô ấy. Trái tim cô ấy sẽ thắt lại, và cô ấy sẽ khóc rất lâu…

Một bóng đen bao trùm trước mắt Tae Wan.

“Em vẫn không biết lý do. Tại sao cô ấy lại muốn chia tay? Em đã cố gắng hết sức. Ngay cả khi em giữ cô ấy lại bây giờ, em không biết liệu lần sau chúng em có chia tay vì lý do tương tự hay không. Và em cũng không đủ can đảm để nghe cô ấy nói lời chia tay lần thứ hai.”

Đôi môi của Tae Wan mấp máy khi những lời nói tuôn ra.

Dù chưa thể đi nhiều nơi và có nhiều kỷ niệm với nhau nhưng anh nghĩ tình yêu giữa cả hai vẫn đong đầy. Anh đã làm hết sức mình. Thế nên anh không biết tại sao tình yêu lại đi đến hồi kết.

Và bây giờ anh không biết mình cảm thấy thế nào nữa. Anh có thực sự đã chia tay với Ha Yeon không? Anh nên chấp nhận hay nên phủ nhận nó?

“Khi cậu nói rằng cậu "đã cố gắng hết sức", chính xác là cậu đã làm gì?"

Jae Won lấy ra một chai soju khác từ tủ lạnh. Câu hỏi đột ngột của ông ấy khiến Tae Wan ngừng lại. Sau khi suy nghĩ một lúc, anh mở miệng.

“Em không để cô ấy ghen tị với người khác. Em không muốn cô ấy bị gia đình coi thường vì đã chọn ở bên một người như em.”

“...”

“Em muốn cố gắng hết sức và thành công. Ít nhất thì em cũng không muốn cô ấy phải vất vả vì mình.”

“Và đó có phải là điều cô ấy muốn không?”

Jae Won đưa tay vuốt râu. Khi Tae Wan chuẩn bị trả lời câu hỏi thì Jae Won đã lên tiếng trước.

“Cố gắng hết sức có phải là điều tốt nhất cho cô ấy không? Cậu có chắc không?"

Đôi mắt của Jae Won trở nên sắc bén. Khi Tae Wan không nói gì, ông ấy tiếp tục.

“Có thể điều tốt nhất của cậu đã rẽ theo một hướng khác. Hướng đi mà cậu đã dốc hết sức lực của mình có thể là hướng đã dẫn cậu đi xa khỏi cô ấy hơn nữa.”

“...”

“Ha, tôi thực sự muốn hút thuốc rồi. Tôi phải hút một điếu thuốc vì cậu đấy, cái tên khốn này.”

Jae Won lấy một điếu thuốc từ tủ đựng đồ ra và đưa vào miệng. Khói nhả ra từ đôi môi hé mở của ông. Jae Won nhìn Tae Wan đang im lặng ngồi trước mặt mình.

Đây là lần đầu tiên chuyện như thế này xảy ra. Jae Won có thể nhìn thấy hình ảnh tuổi trẻ của bản thân chồng lấp lên Tae Wan đang ngồi trước mặt.

Môi ông tự động cử động.

“Khi còn trẻ, có lần tôi đã ngủ quên.”

Jae Won dập tắt điếu thuốc bằng cách cọ đầu thuốc vào đáy gạt tàn. Ông nhìn lên Tae Wan. Tae Wan lỡ nhịp và quay lại nhìn ông.

“Ngày hôm đó, thứ quan trọng nhất tôi cần chuẩn bị và mang theo là một cây sáo trúc. Tôi đã ôm chặt nó trong tay khi chạy nhanh đến trường học. May mắn là tôi đã đến kịp lúc. Tôi không phải nhận hình phạt. Tôi nghĩ tôi đã thành công. Tôi không bị trừng phạt và cây sáo vẫn ở trong tay tôi. Nhưng mọi chuyện đã đảo lộn kể từ ngày đó. Trong lúc tôi chạy đến trường, chìa khóa và tiền trong túi tôi đã rơi mất. Hôm đó trời đặc biệt mưa to nên tôi đã đứng dưới mưa hàng giờ liền để tìm kiếm khắp nơi. Tôi bị cảm lạnh và đói. Tôi rất chán nản nhưng tất cả những gì mẹ tôi làm chỉ là mắng tôi vì làm mất chìa khóa. Run rẩy vì lạnh, tôi đã nghiến răng và thề sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa. Nhưng nó lại xảy ra. Khi tôi lớn hơn.”

“...”

“Tôi đã chạy về phía trước bằng tất cả những gì mình có để có thể thành công, nhưng đến lúc tôi nhận ra thì vợ, con gái và con trai mà tôi cất giữ trong túi đã rơi ra bên ngoài. Tôi không biết mình đã đánh rơi họ ở đâu nên tôi thậm chí còn không thể quay lại để tìm kiếm. Và ngay cả khi tôi biết mình đã đánh rơi họ ở đâu thì họ vẫn rất quý giá nên không thể nào lại không có người khác để mắt đến. Và lúc đó đã có người mang họ đi rồi.”

“...”

“Đó chính là ý nghĩa của việc chạy bằng tất cả sức lực trong cuộc sống. Cuối cùng cậu sẽ mất tất cả ngoại trừ thứ mà cậu đang hướng tới.”

“...”

“Để đạt được mục tiêu cao đẹp, cuối cùng cậu lại đánh mất thứ còn đẹp đẽ hơn.”

Jae Won thở dài cam chịu khi hồi tưởng về quá khứ.

“Đừng mắc phải những sai lầm giống như tôi đã từng.”

“...”

“Đừng đánh mất hạnh phúc của mình để thành công.”

Giọng Jae Won khô khốc.