Chương 24

“Anh là Kang Tae Wan phải không?”

Có người đã đến gặp anh ở trường quay. Anh không chắc người đàn ông này vào bằng cách nào nhưng nhân viên không đuổi ông ấy đi. Tae Wan quay lại. Đạo diễn ra hiệu cho anh bằng ánh mắt.

"Vâng là tôi."

Có lẽ ông ấy không phải là người trong ngành. Nếu liên quan đến công việc, họ sẽ gọi điện cho anh. Thật kỳ lạ nếu họ đi thẳng đến phim trường như thế này. Sau đó người đàn ông nói.

“Tôi là bố của Ha Yeon. Nếu anh có thời gian, tôi muốn nói chuyện với anh…”

Buổi ghi hình trong ngày vừa kết thúc nên Tae Wan đã kiệt sức nhưng anh không hề để lộ ra mà đi theo sau bố Ha Yeon.

Khi ngồi đối diện với bố của Ha Yeon, anh không thể không nhận ra những điểm tương đồng giữa họ. Nước da trắng, chiều cao, dáng đứng thẳng và đặc biệt là đôi mắt đẹp.

Bố của Ha Yeon đưa cho Tae Wan tấm danh thϊếp của ông. Ông là chủ tịch của một bệnh viện nổi tiếng. Anh biết Ha Yeon xuất thân từ một gia đình khá giả, nhưng anh không biết đến mức này.

"Rất vui được gặp bác. Cháu là Kang Tae Wan.”

"Tôi biết. Tôi nghe nói anh là người đang hẹn hò với Ha Yeon nên tôi đến gặp anh. Tất nhiên, Ha Yeon không biết gì về điều này. Tôi đã tự ý đến đây nên tôi muốn anh giữ bí mật với con bé.”

"Cháu hiểu rồi."

“Tôi muốn Ha Yeon kết hôn sớm và đã sắp xếp cho nó nhiều cuộc xem mắt khác nhau, nhưng nó đều từ chối tất cả. Tôi thắc mắc tại sao nên tôi đã tìm hiểu và phát hiện ra anh.”

Tae Wan nhận ra rằng bố của Ha Yeon đã điều tra cô. Và anh cũng có mặt trong kết quả báo cáo.

“Tôi sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của anh nữa. Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Tôi xin lỗi nếu điều này có vẻ quá thẳng thắng, nhưng tôi muốn con gái tôi được gả vào một gia đình đàng hoàng.”

Vậy nên hãy chia tay với con bé đi.

Anh biết bố Ha Yeon đang muốn nói điều gì. Tim Tae Wan thắt lại. Anh đã nghĩ sẽ phải nghe điều gì đó như thế này, nhưng nó đau đớn hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Tae Wan dịu đi ánh mắt run rẩy và nhìn thẳng vào mắt bố Ha Yeon.

“Bây giờ cháu không kiếm được nhiều tiền nhưng cháu đang dần tìm ra con đường cho riêng mình. Nếu bác có thể đợi thêm một chút nữa…”

“Anh đã 27 tuổi mà vẫn đang ở nhà thuê. Tôi biết anh là một đứa trẻ mồ côi. Tôi thấy tiền thuê hàng tháng của anh khá cao và tiền trong ngân hàng lại tương đối thấp. Tôi nghe nói anh học đại học và đã bỏ học. Tôi cũng nghe nói rằng sự ổn định trong sự nghiệp của một diễn viên là không thể đoán trước… Tôi có nói gì sai không?”

Bố Ha Yeon hỏi với giọng lạnh lùng. Sau khi nghe ai đó đánh giá về mình, Tae Wan cảm thấy thật thảm hại. Cho đến bây giờ, anh đã cố gắng hết sức nhưng cuối cùng kết quả lại là những từ "mồ côi, bỏ học, sự nghiệp khó lường".

"Tôi có nói gì sai không?"

Bố Ha Yeon hỏi lại.

"...Bác nói đúng."

Cổ họng Tae Wan đau rát vì kìm nén cảm xúc chực trào ra. Đột nhiên, ánh mắt của bố Ha Yeon trở nên lạnh lùng. Ông đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không thể ngăn được sự khinh thường đối với Tae Wan, người ngồi đối diện mình.

“Người đàn ông mà tôi đang cố giới thiệu với Ha Yeon có một ngôi nhà và một chiếc ô tô. Anh ta xuất thân từ một gia đình có khối tài sản khá lớn. Dù sao đi nữa, nếu ở bên người đàn ông đó, con bé sẽ không bị thiệt thòi về mặt kinh tế. Nhưng anh thì có thể làm gì cho nó?”

“Cháu chắc chắn không để cô ấy phải thiếu thốn.”

“Tôi cũng có thể làm điều này cho nó. Đó không phải là điều tôi muốn ở con gái mình. Tôi muốn con bé sống một cuộc sống giàu có và sung túc.”

Tae Wan im lặng.

Anh đã cố gắng hết sức cả đời và anh yêu cô hơn bất cứ ai. Nếu Ha Yeon rơi vào hoàn cảnh phải chết thì anh sẽ chết thay cô. Tuy nhiên, điều đó không hề quan trọng với người đàn ông ngồi đối diện anh.

Đối với bố của Ha Yeon, tình yêu không quan trọng. Ông ấy quan tâm đến việc cô có một cuộc sống thoải mái nhiều hơn.

Tae Wan siết chặt tay.

“Có phải anh bắt đầu hẹn hò với Ha Yeon khi biết rằng nó xuất thân từ một gia đình giàu có không?”

Tae Wan cảm thấy như nghẹt thở trước sự khinh thường của người đàn ông này.

"...Không. Chưa bao giờ cháu nghĩ như vậy cả.”

“Thì, tôi chắc chắn rằng dù thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ trả lời như vậy.”

“...”

“Vì cả hai đều còn quá trẻ nên cảm thấy chỉ cần tình yêu là đủ. Hầu hết những người trẻ tuổi đều cảm thấy như vậy. Tuy nhiên, khi trưởng thành hơn, anh sẽ hiểu. Thay vì đánh đổi tất cả những gì anh có vì tình yêu, sẽ dễ dàng và thoải mái hơn nhiều khi yêu đương trong trạng thái đã có tất cả mọi thứ.”

“...”

“Tôi ước Ha Yeon của tôi có được một tình yêu thoải mái như vậy. Tôi không muốn con bé phải cố gắng sống sót vì tình yêu rồi nhận ra rằng nó sẽ phải vật lộn suốt quãng đời còn lại.”

“...”

“Tôi nghĩ tôi đã nói đủ rồi. Tôi chắc chắn rằng anh cảm thấy lời nói của tôi thật độc ác và xấu xa, nên cứ thoải mái chửi bới và ghét tôi. Tôi rất vui khi nhận được những lời nguyền rủa của anh nếu đổi lại con gái tôi sẽ có một cuộc sống thoải mái. Vì vậy xin đừng hiểu lầm. Tôi hy vọng lý do chúng ta gặp nhau lần sau sẽ tốt hơn.”

Bố Ha Yeon đứng lên.

“…Cháu sẽ còn thành công hơn nữa.”

Tae Wan lên tiếng. Mặc dù anh buột miệng nói ra điều này nhưng anh ấy thực sự không biết mình đang nói gì nữa. Anh chỉ cảm thấy nếu cứ để mọi việc trôi qua như thế này, anh sẽ đánh mất Ha Yeon mãi mãi. Tae Wan cúi đầu và nói tiếp.

“Cháu sẽ thành công để mọi người xung quanh biết đến tên cháu, thưa bác.”

“...”

“Cháu đảm bảo cháu sẽ có nhiều hơn người đàn ông mà bác vừa nhắc đến. Cháu sẽ thành công để HaYeon có thể… yêu một cách thoải mái. Vì vậy xin hãy cho cháu một cơ hội. Năm năm, không, cho cháu ba năm.”

“Anh Kang Tae Wan.”

“Cháu cầu xin bác.”

“Hừ, tôi không ngu đến mức đầu tư ba năm vào một người mình không quen. Có vẻ như anh vẫn chưa hiểu tôi nên cứ làm những gì anh muốn đi. Và tôi sẽ làm những gì tôi muốn.”

Bố của Ha Yeon lạnh lùng lướt qua anh. Đó là một ngày mùa xuân ấm áp, nhưng làn gió thổi qua khi người đàn ông cất bước đi lại lạnh lẽo đến lạ thường. Tae Wan dán mắt vào tách trà đã nguội trên bàn.

Anh tưởng mọi chuyện cuối cùng cũng ổn nhưng anh đã trở lại là Kang Tae Wan cơ cực của quá khứ.

…Kang Tae Wan khốn khổ không có gì để trao cho người khác. Một Kang Tae Wan cảm thấy có lỗi khi yêu đương.

Anh cảm thấy thảm hại như ngày bị một nhóm người xa lạ túm lấy cổ áo vì món nợ của bố mẹ và bà ngoại.

Sau khi gặp bố Ha Yeon, Tae Wan ngày càng vùi sâu hơn vào công việc của mình. Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt kiệt sức của Ha Yeon sau khi trở về từ bữa tối gia đình, trái tim anh lại thắt lại.

Đến một lúc nào đó, cô đã cắt đứt mọi liên lạc với gia đình. Anh hỏi cô liệu có phải họ đã cãi nhau không, nhưng cô chỉ phủ nhận. Nhưng với anh có vẻ như cô đã bị đuổi ra.

Ha Yeon đã đi mất gia đình vì anh. Cảm giác tội lỗi bắt đầu bóp nghẹt trái tim anh. Dù biết như vậy là ích kỷ nhưng anh vẫn không để cô biết. Anh hèn nhát nhìn đi hướng khác.

Vì điều này, anh bắt đầu tìm kiếm những vai diễn tốt hơn. Anh đã dồn hết tâm huyết vào các vai diễn của mình, ngay cả những vai diễn mà anh ấy chỉ xuất hiện một lần. Khi sự nổi tiếng của anh tăng lên, thu nhập của anh cũng tăng theo.

Những việc anh có thể làm cho Ha Yeon bắt đầu tăng lên. Anh thậm chí đã có thể mua một căn hộ đẹp hơn. Anh sống ở tầng trên và giúp Ha Yeon thuê căn hộ bên dưới. Anh muốn mua nó cho cô nhưng Ha Yeon đã kiên quyết từ chối lời đề nghị của anh.

Nếu từ giờ trở đi anh cố gắng hơn một chút nữt, anh có thể cho cô mọi thứ. Anh đã ở rất gần rồi. Nhưng thay vào đó, cô lại yêu cầu chia tay.

Tại sao…

Anh đã thốt ra lời đó.

Tại sao? Tại sao tình yêu của chúng ta lại kết thúc? Anh thực sự đã cố gắng hết sức. Dù có khó khăn đến đâu, anh cũng không bao giờ bỏ cuộc và tiếp tục yêu Na Ha Yeon. Vậy thì tại sao cô lại rời bỏ anh?

Nguyên nhân là do đâu?

Dù đã tự hỏi mình điều này bao nhiêu lần, anh vẫn không bao giờ tìm được câu trả lời.

Tae Wan từ từ nhắm mắt lại. Đôi mắt anh lạnh buốt vì gió lạnh và bắt đầu nhức nhối. Anh che mắt bằng bàn tay to lớn của mình.

Anh nghĩ cuộc chia tay của họ đã xảy ra khi Ha Yeon nói lời chia tay.

…Nhưng khoảnh khắc đó chỉ mới là sự khởi đầu.