Chương 14

Vì sự cố mà Sung Woon gây ra, ngôi trường rơi vào tình trạng hỗn loạn trong vài ngày. Cha mẹ nạn nhân lập tức chạy đến trường và gây náo loạn.

Một trong số họ thậm chí còn tát vào má Sung Woon. Đã có những cuộc nói chuyện về các vụ kiện. Bố của Ha Yeon không đến trường nhưng ông cho biết sẽ khởi kiện.

Bố mẹ Sung Woon đã đến trường và quỳ gối trước mặt bố mẹ các nạn nhân. Sau đó, họ xoa hai tay vào nhau cầu xin sự thương xót.

Các tập tin video gốc đã bị tiêu hủy, một khoản tiền nhỏ được trả cho việc dàn xếp và Sung Woon bị chuyển đến một trường học khác. Tất cả điều này diễn ra chỉ trong vòng một tuần.

Sung Woon thậm chí còn không được nói lời tạm biệt. Các bạn học nói rằng họ không muốn nhận nó. Sung Woon ngơ ngác nhìn từ bên ngoài cửa lớp trước khi chạy đi như thể đang bị đuổi đi. Các học sinh nói rằng bàn của cậu ta bẩn thỉu và chuyển nó vào một góc phòng.

Ai mà biết được rằng Tae Wan mà Ha Yeon từng thấy ngoài cổng trường vào ngày đầu tiên đến trường sẽ đặt một hộp sữa chuối trên bàn cô vào mỗi buổi sáng chứ? Ha Yeon sẽ gói theo một bữa sáng nhỏ bao gồm bánh mì nướng hoặc kimbap hình tam giác.

“Uống đi.”

Như thể đang đợi Ha Yeon đến, Tae Wan đẩy hộp sữa chuối về phía cô. Trên bàn cậu cũng đặt loại sữa này. Mặc dù cậu đã từng nhăn nhó vì cho rằng sữa quá ngọt nhưng đó là thứ duy nhất cậu uống. Sau đó cậu sẽ nhanh chóng ăn bánh mì nướng hoặc bánh sandwich mà cô đưa cho.

Vì vậy, họ bắt đầu bí mật gặp nhau vào mỗi buổi sáng, nhưng không có gì thay đổi. Ha Yeon tiếp tục bôi thuốc lên vết thương cho Tae Wan cho đến khi lành hẳn.

Khi họ tiếp tục thói quen này, họ sẽ nói về nhiều chủ đề khác nhau tại bàn học của mình. Bất cứ khi nào cuộc trò chuyện của họ tạm lắng xuống, một làn gió nhẹ sẽ lùa vào qua cửa sổ.

Làn gió đặc biệt sạch sẽ, sảng khoái và mềm mại. Ha Yeon nằm trườn ra bàn khi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

"Tại sao cậu lại nhìn tớ như vậy?"

Tae Wan ngồi gần cửa sổ hơn, nhắm hờ mắt hỏi cô.

“Tớ đâu có nhìn cậu.”

Taewan nhướng mày trước câu trả lời của cô.

“Vậy cậu đang nhìn cái gì?”

"Bầu trời."

“...”

Cậu nhanh chóng quay đầu đi. Cô có thể thấy hai tai cậu đỏ bừng.

Sau đó, ánh mắt của Ha Yeon sẽ di chuyển qua lại giữa bầu trời và Tae Wan. Đồng phục của cậu hơi cứng, gần như là mua mới. Cái cổ được bao bọc bởi cổ áo sơ mi của cậu. Phía sau gáy sạch sẽ. Đôi mắt cô sẽ lướt xuống và đặt trên đôi vai nam tính của cậu. Cô thích nhìn chúng.

Cô thích việc mình có thể nhìn cậu bao nhiêu tùy thích. Một nụ cười nhẹ hình thành trên môi cô. Cô hít một hơi thật sâu. Một lần, hai lần… Thật yên bình. Cô gần như ước gì sự bình yên này sẽ kéo dài mãi mãi.

Và rồi cô ngủ thϊếp đi mà không hề hay biết. Cô giật mình và mở mắt ra. Trước mắt cô là một bóng đen. Gáy cô nóng bừng nhưng mặt cô lại mát lạnh. Thật kỳ lạ.

Một lúc sau, cô nhận ra vật tạo nên cái bóng trên mặt mình chính là bàn tay của Tae Wan. Bàn tay cậu đang che ánh nắng cho cô. Ánh mắt cô di chuyển từ tay cậu đến khuôn mặt cậu. Hơi thở của cô nghẹn lại.

Ánh mắt họ chạm nhau.

Ha Yeon đơ người tại chỗ khi cô nhìn chằm chằm vào Tae Wan. Cậu đang chống cằm lên tay còn lại và nhìn cô.

Đôi mắt sáng lấp lánh của cậu đang mỉm cười và trông có chút mơ màng. Có lẽ chỉ là tưởng tượng của cô, nhưng cô cũng cảm thấy rằng nó có thể là thật.

Một giây sau tim cô chợt thắt lại. Ha Yeon nuốt một hơi khan và ngồi thẳng dậy. Cô nhìn xuống bàn học với vẻ mặt bối rối.

“Sao cậu không đánh thức tớ dậy?”

Ha Yeon cố gắng hết sức để giữ giọng ổn định khi vuốt tóc ra phía sau tai.

“Cậu ngủ ngon quá.”

“Cậu có thể kéo rèm lại.”

“Nhưng cậu thích gió mà.”

“...”

Ha Yeon nhìn cậu với vẻ mặt hơi ngạc nhiên. Sau đó Tae Wan nở một nụ cười nhàn nhã với cô.

“Biểu cảm của cậu sẽ thay đổi bất cứ khi nào cậu cảm thấy có gió thổi qua.”

“...”

“Tớ thích khuôn mặt lúc đó của cậu.”

“...”

Cậu mỉm cười với cô sau khi nói xong. Đôi môi của cậu cong lên. Mí mắt cậu từ từ hạ xuống.

Có lẽ đó chỉ là do bầu không khí mà thôi, nhưng cô cảm thấy như thể có một tia ấm áp lóe lên trên đôi mắt khép hờ của cậu. Mặc dù ánh mắt họ không chạm nhau nhưng cô cảm thấy như mình đang tan chảy vậy.

“...Tớ ngủ thêm một chút nữa đây. Hôm nay tớ cảm thấy hơi mệt.”

Không thể nhìn cậu thêm được nữa, Ha Yeon quay đầu sang phía đối diện và nằm ra bàn. Tuy rằng cô có chút không muốn làm như vậy.

Lời nói nhẹ nhàng của Tae Wan khiến cô siết chặt tay. Cô không thể ngủ được, nhưng cô cũng không cử động.

Dù cô vẫn nằm yên nhưng trái tim cô thì lại đang đập rất nhanh.

Cứ như thể cô vừa nhận được lời tỏ tình từ cậu vậy.

* * *

Bạn cùng lớp của Ha Yeon và Tae Wan không hề biết rằng cả hai đã bí mật gặp nhau vào buổi sáng. Bất cứ khi nào đến giờ học sinh bắt đầu đến trường, Tae Wan sẽ đi đến quán ăn vặt hoặc Ha Yeon sẽ đi vệ sinh. Họ chưa bao giờ thảo luận trước về vấn đề này, nhưng mọi việc diễn cứ ra một cách tự nhiên như vậy.

Như mọi khi, hôm đó Ha Yeon đến trường sớm hơn một tiếng. Khi bước vào lớp, cô thấy Tae Wan đang gục xuống bàn. Cách đây không lâu, họ đã đổi chỗ ngồi. Bây giờ, Ha Yeon ngồi ở ghế gần cửa sổ, còn Tae Wan ngồi ở ghế gần cửa lớp hơn.

Một làn gió nhẹ lùa vào qua khung cửa sổ hé mở. Cô lặng lẽ đi đến bàn học của mình và ngồi xuống. Tae Wan không hề thức dậy mà vẫn ngủ say. Trông cậu ấy rất mệt.

Cậu đã nói với cô rằng dạo này cậu khá bận. Thời gian trôi qua, Tae Wan đã tìm được nhiều việc làm hơn và sự nổi tiếng của cậu ngày càng tăng. Vì vậy, Ha Yeon đã cố gắng giữ khoảng cách giữa cả hai.

Ngoại trừ vào buổi sáng.

Tae Wan cau mày khi ánh nắng chiếu vào mắt. Cô định đứng dậy kéo rèm lại nhưng rồi suy nghĩ lại. Cô sợ tiếng ghế cọ vào sàn sẽ đánh thức cậu.

Ha Yeon giơ tay lên giống như Tae Wan đã làm vài ngày trước. Cô dùng tay tạo bóng râm cho cậu. Khuôn mặt Tae Wan giãn ra khi bóng râm che phủ đôi mắt cậu.

Ha Yeon cứ nhìn cậu chằm chằm và không nhận ra rằng môi mình đang giương lên thành một nụ cười. Đột nhiên, nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt cô.

Tất cả điều này sẽ kết thúc.

Cô ngồi cùng bàn với cậu càng lâu thì các học sinh khác càng khó chịu với cô. Ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng nói với họ rằng họ sẽ bị tách ra trong lần đổi chỗ tiếp theo. Vì lý do nào đó, chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến cô cảm thấy rất buồn.

Tae Wan sẽ không biến mất, vậy tại sao trái tim cô lại cảm thấy như vậy?

Ha Yeon cố gắng hết sức để tự an ủi mình khi cô nhìn cậu.

Tại sao cô lại cảm thấy như vậy? Cậu ấy đang ở ngay trước mắt cô nhưng cô lại cảm thấy như thể cậu đã biến mất vậy. Mái tóc tung bay trong gió, hàng mi dài, đôi môi mỏng.

Ha Yeon hơi hạ tay xuống và đưa nó lại gần mặt cậu. Cô muốn chạm vào cậu. Gần như để chứng minh với bản thân rằng cậu có thật.

Và ngay trước khi tay cô chạm vào da cậu, cô cứng đờ. Cô có thể làm gián đoạn giấc ngủ của cậu mất. Không, quan trọng hơn, nếu cậu ấy phát hiện ra cô chạm vào mình, liệu cậu ấy sẽ nghĩ thế nào?

Ha Yeon vừa định rút tay ra thì đôi mắt đang say ngủ của Tae Wan chợt mở ra. Chúng nhìn thẳng vào cô.

"A…"

Giật mình, Ha Yeon thốt ra một câu cảm thán. Cô chưa kịp rút tay ra thì đã bị Tae Wan giữ lấy.

“Mặt sau tay của cậu rất nóng.”

"... Bỏ ra."

“Tại sao cậu lại học theo những thứ như thế này cơ chứ?”

Dù nói vậy nhưng Tae Wan vẫn mỉm cười. Thời gian như dừng lại khi cô cảm giác bàn tay cậu trên tay mình.

Những đường gân hơi nổi lên trên tay cậu khiến chúng trông như của một người trưởng thành. Và vì lý do nào đó, tay trái của cậu lại rám nắng hơn tay phải. Đó là bàn tay luôn che nắng cho cô.

Ha Yeon nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của cậu. Cô tự trấn an và tỉnh táo trở lại. Ngay khi cô định rút tay ra khỏi tay cậu, Tae Wan đã đưa bàn tay cô lên môi mình.

Môi cậu gần như không chạm vào làn da cô. HaYeon gần như không thể biết liệu cậu có thực sự đã chạm vào hay không. Nó thật mềm mại và ấm áp. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô.

"... Bỏ ra."

Cô cảm thấy choáng váng nhưng vẫn cố gắng cất tiếng.

“Ha Yeon à.”

Khi cậu gọi tên cô, cô có thể cảm nhận được hơi thở của cậu trên lòng bàn tay mình. Những sợi lông tơ sau gáy cô dựng đứng lên.

"Chúng mình hẹn hò đi."

“...”

Như một cơn gió xuân bất chợt thổi qua, Ha Yeon nhận được một lời tỏ tình bất ngờ.

Ha Yeon nhìn Tae Wan nắm chặt tay cô như thể là một báu vật. Cô muốn bảo cậu đừng nói đùa nữa, nhưng trong mắt cậu lại không hề có chút ý cười nào.

“Tớ đã định làm bạn với cậu cho đến khi chúng ta tốt nghiệp, nhưng tớ không thể chờ được nữa.”

“...”

“Cậu thật xinh đẹp khi làm những việc như thế này.”

“...”

“Tớ không thể để một gã nào khác cướp mất cậu đi được.”

Tae Wan mỉm cười nhưng trông cậu ấy rất nghiêm túc. Cậu nhìn cô không chớp mắt, chờ đợi câu trả lời của cô. Trái tim Ha Yeon thắt lại.

“Nếu đó là một yêu cầu khó khăn, thì cứ suy nghĩ kỹ trước khi đưa ra câu trả lời cho tớ.”

“...”

“Dĩ nhiên, tớ không nghĩ cậu sẽ phải suy nghĩ lại.”

Tae Wan buông tay cô ra. Cậu đứng dậy và rời khỏi lớp học. Khi cánh cửa đóng lại, Ha Yeon cuối cùng cũng quay đầu đi.

Khi cô nhìn xuống bàn của mình, một cánh hoa anh đào bay qua cửa sổ đang mở và lăn xuống mặt bàn. Giống như cánh hoa đó, trái tim cô cũng đang cuộn tròn trong ngực.