Chương 11

Khi họ tới nhà cô, Tae Wan lùi lại một bước. Ha Yeon quay lại và nhìn cậu. Đây là lần đầu tiên có người đi cùng với cô về nhà nên cô không biết phải nói lời tạm biệt như thế nào.

"Đến nhà của tôi rồi. Cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhà.”

Cô ngẫm nghĩ một lúc trước khi quyết định gửi lời cảm ơn đến cậu. Tae Wan ngước nhìn ngôi nhà của cô trước khi quay lại nhìn cô.

“Vậy tôi vào trong đây.”

Cô quay đi trước.

"Đợi chút."

Ha Yeon sững người trước giọng nói của Tae Wan. Cậu đưa ra một chiếc túi nhựa có in logo của một chuỗi cửa hàng tiện lợi.

“…Tại sao lại đưa cái này cho tôi?”

Trên đường đến nhà cô, Tae Wan nói với cô rằng cậu cần ghé qua cửa hàng tiện lợi để mua thứ gì đó. Cậu ấy bước ra với chiếc túi nhựa này.

“Tôi mua cái này cho cậu.”

“...”

“Có vẻ như cậu không ăn nhiều tokbokki. Đêm khuya cậu sẽ đói đấy.”

“Nhưng tôi không đói.”

“Đó là lý do tại sao cậu lại gầy như vậy. Bởi vì cậu cứ ăn uống như thế đó. Cứ cầm đi."

Ha Yeon không nhận lấy mà chỉ nhìn chằm chằm cậu. Tae Wan nắm lấy tay cô và bắt cô cầm chiếc túi nhựa. Ánh mắt của Ha Yeon chuyển từ chiếc túi nhựa sang bàn tay cậu đang nắm tay cô. Bàn tay của cậu to đến mức cô tự hỏi liệu họ có bằng tuổi nhau không.

Bàn tay cậu chợt siết chặt quanh cánh tay cô. Giật mình, HaYeon ngước lên nhìn cậu. Tae Wan chỉ mỉm cười và từ từ buông tay cô ra.

“Thật may mắn, có vẻ như cậu không bị thương ở đâu cả. Đi vào bên trong đi. Hẹn gặp cậu vào ngày mai."

Trước khi cô kịp cất lời, Tae Wan đã lùi lại vài bước và vẫy tay. Khi Ha Yeon nhớ ra việc cần phải giơ tay lên và vẫy tay lại thì cậu ấy đã rẽ vào góc đường và biến mất.

Khi không thể nhìn thấy cậu nữa, cô cuối cùng cũng nhìn xuống chiếc túi nhựa. Bây giờ khi tỉnh táo trở lại, cô nhận ra nó khá nặng. Khi cô mở nó ra, cô có thể nhìn thấy đồ vật bên trong.

Sữa chuối, sữa dưa, hộp cơm trưa từ cửa hàng tiện lợi và kẹo. Khi cô nhận thấy cậu đã cẩn thận chọn đồ ăn và một số đồ ăn nhẹ, một nụ cười nở trên môi cô.

Cảm giác như thể có một cơn mưa mát mẻ đang rơi xuống vào một ngày nóng bức vậy. Nỗi cô đơn tưởng chừng như bồng bềnh trên những con đường mùa hè nóng nực đã được cơn mưa đó cuốn trôi hết.

* * *

Như thể bữa tối đó và những cuộc trò chuyện họ chia sẻ là một bí mật, cả hai đều không nhắc đến điều đó. Không có gì thay đổi khi họ gặp nhau ở trường vào ngày hôm sau.

Điểm khác biệt duy nhất là bây giờ họ nói chuyện với nhau nhiều hơn trước. Và ngay cả khi họ làm vậy, nó vẫn đại loại như, "Đã đến giờ ăn trưa rồi. Chúc ngon miệng."

Nói xong, Tae Wan sẽ đi đến căng tin cùng bạn bè. Một điều khác cũng thay đổi là sách giáo khoa của Tae Wan thường xuyên biến mất.

“Sách lịch sử quốc gia của tớ bị mất rồi. Cho tớ xem của cậu với."

“Hôm qua cậu nói cậu làm mất sách ngữ văn.”

“Ừ, đúng vậy.”

“Có ai đó đã lấy chúng sao?”

"Tớ không biết."

Cậu ấy trả lời một cách mơ hồ khi kéo cuốn sách giáo khoa của cô lại gần mình hơn. Sau đó, như thể nó thuộc về mình, cậu ấy sẽ sử dụng nó suốt cả tiết.

Vì khoảng cách giữa họ ngày càng gần hơn nên Ha Yeon cảm thấy hơi khó thở. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của cậu, và khi cô quay đầu sang bên cạnh, ánh mắt họ sẽ chạm nhau. Sau đó, đôi môi cậu sẽ nở một nụ cười trước khi nhìn xuống sách.

Sách giáo khoa không phải là thứ duy nhất bị mất tích của cậu. Bút mực, bút chì, tẩy của cậu ấy, tất cả đều đã biến mất. Và mỗi lần như vậy, Tae Wan đều hỏi Ha Yeon liệu cậu có thể mượn đồ của cô không. Khi trả lại đồ cho cô, cậu sẽ luôn mang theo một hộp sữa chuối.

***

Mối quan hệ mơ hồ của họ thay đổi hai tuần sau đó. Bầu trời trong xanh và những bông hoa anh đào màu hồng thì đang nở rộ. Đó là một ngày đặc biệt trong lành và đẹp trời. Chỉ cần nhìn ra ngoài cửa sổ cũng khiến bất cứ ai cảm thấy hạnh phúc.

Ăn xong bữa trưa, Ha Yeon vào phòng vệ sinh đánh răng. Khi cô quay lại lớp học, cô nghe thấy tiếng ồn ào.

“Á! Họ phát điên rồi!”

“Ai đó ngăn bọn họ lại đi!”

Ha Yeon chen qua nhóm học sinh và tiến vào lớp học của mình. Cô đông cứng tại chỗ. Một người bạn cùng lớp của cô, Sung Woon, đang nằm ngửa giữa hai chiếc ghế bị đổ. Mặt Sung Woon đầy vết thương, thở hổn hển khi cố gắng đứng dậy.

“D*m*, tao đã làm gì với mày hả? Sao mày lại nhắm vào tao?"

Sung Woon trông có vẻ tức tối khi quay lại và hét về phía cuối lớp học. Ha Yeon quay qua xem ai đang đứng đó. Là Kang Tae Wan. Chắc hẳn cậu ấy vẫn còn tức giận nên cậu bước tới bàn của mình, cầm cả bàn và ghế lên và ném về phía trước. Chúng rơi xuống trước mặt Sung Woon.

“C-cút đi!”

Sung Woon sợ hãi hét lên. Kang Tae Wan không nói một lời và đá vào bụng SungWoon.

Bụp.

HaYeon không khỏi bịt tai lại trước âm thanh đó. Cô nhìn chằm chằm vào Tae Wan.

Kang Tae Wan trông hoàn toàn khác với chàng trai mà cô biết. Khuôn mặt cậu toát lên vẻ giận dữ, lạnh lùng đến mức cô sẽ không ngạc nhiên nếu cậu có thể gϊếŧ ai đó ngay lúc này.

“Ư!”

Sung Woon ôm bụng và lăn lộn.

“Thằng điên này…! Kang Tae Wan!”

"Điên rồi sao?! Mày đang cố gϊếŧ cậu ta sao?"

Bạn bè của Kang Tae Wan muộn màng nhận ra tình huống và chạy đến chỗ cậu. Họ cố gắng kéo cậu ra và giữ chặt cậu lại. Tuy nhiên, ngay cả ba người cũng dường như không đủ để áp chế cậu.

“Ầm ĩ gì thế hả?!”

Các học sinh đã đi gọi giáo viên và cuối cùng ông ấy cũng đã đến. Thầy giáo vừa đập cửa vừa hét lên. Khi nhìn thấy Sung Woon và Tae Wan ở giữa phòng học, khuôn mặt thầy ấy nhăn nhó tức giận.

“Hai cậu đi theo tôi!”

Kang Tae Wan là người đầu tiên rời đi theo lệnh của giáo viên. Ánh mắt họ chạm nhau. Cậu có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng cậu đi lướt qua cô với một vẻ mặt cam chịu.

Khi cậu đi ngang qua người cô, vạt áo của cậu sượt qua da cô, và một cơn gió nhẹ làm tóc cô bay bay. Gió thổi cũng làm tim cô khẽ lay động.

Khi Ha Yeon quay lại, Kang Tae Wan đã đi mất.